Thiên Hà không nói không rằng rút chiếc quạt ra khẽ khua một vòng trên không trung rồi lướt quanh bọn thổ phỉ, thân pháp cực kì ảo diệu.
Mấy tên thổ phỉ này nào có phải là đối thủ của hắn, mỗi khi chiếc quạt lướt tới đâu là ở đó có kẻ la ó chẳng mấy chốc mà hơn chục tên cướp đã nằm lăn lộn dưới đất duy chỉ có tên cầm đầu có chút bản lãnh hơn né đựơc một chiêu của hắn. Y tức tối nói:
“Thân thủ khá lắm! Oắt con, ngươi từ đâu tới phá hỏng chuyện hay của bọn ta hả? Ta không bao giờ đánh kẻ vô danh tiểu tốt hãy mau để lại tên họ đi?”
“Thật không dám, tại hạ cũng chẳng có danh tiếng gì, chỉ được bạn bè giang hồ yêu mến mà tặng cho một chữ Tiếu thôi.”
“Tiếu?... Tiêu Thiên Hà?... Ngươi chính là Nhị đường chủ Thần Kiếm đường của Hắc Long hội?”
Tên thổ phỉ mặt chợt biến sắc.
Việc Tiêu Thiên Hà chỉ trong chưa đầy ba chiêu đánh bại Cựu Lộc Đà, trại chủ của các trại chủ đã nhanh chóng lan ra giang hồ, kẻ thêm người bớt nhưng danh tiếng của hắn khiến cho bọn lục lâm thảo khấu phải kiêng dè.
Tuy vậy chẳng lẽ trước một đám lâu la lại bó gối quy hàng thế thì còn gì danh tiếng, sao còn xứng là lão đại nữa chứ?
Tên thổ phỉ quát lên một tiếng lập tức song đao vung lên sử chiêu Phách Thạch Phá Ngọc bổ xuống người Thiên Hà tạo thành một màn đao dày đặc bao lấy hắn. Thiên Hà dùng khinh công hết né qua đông lại né qua tây, màn mưa đao của tên cướp không mảy may chạm được tới vạt áo của hắn.
Tên thổ phỉ thở hồng hộc chiêu vừa rồi y vận quá nhiều công lực mà chưa làm cho đối phương bị thương, y lập tức thay đổi phương vị song đao từ trên bạt ngang một đao nhằm vào yết hầu, một đao đâm thẳng vào tim, lực đánh ào ào như vũ bão.
Thiên Hà lộn một vòng ra phía sau tránh được song đao, hắn vận kình lên cánh tay lắc mình một cái đã ở ngay đằng sau tên thổ phỉ tay trái lập tức bóp chặt yết hầu y, tên thổ phỉ cố vùng vẫy thoát ra nhưng bàn tay Thiên Hà tựa như một thanh sắt nguội càng vùng vẫy càng siết chặt. Tên thổ phỉ mắt trợn ngược không dám vùng vẫy nữa.
Thiên Hà cười nhạt rồi buông tay. Tên thổ phỉ phục xuống dưới chân hắn:
“Đa tạ Tiêu đường chủ tha mạng.”
“Cút ngay cho ta, từ nay chớ có để ta nhìn thấy ngươi làm việc xấu nữa nếu không lúc đó chớ trách ta ra tay độc ác.”
“Không… không dám…”
“Ai nói ta không dám?” Thiên Hà nạt.
Tên thổ phỉ xua tay lia lịa:
“Không phải!... Không phải công tử không dám mà là tiểu nhân không dám.”
“Cút!”
Bọn thổ phỉ lồm cồm bò dậy rồi cong đuôi chạy thẳng vào rừng không dám ngoái đầu nhìn lại. Hoàng y thiếu nữ vội sụp xuống lạy Thiên Hà:
“Đa tạ ân công cứu mạng, Tây Thục Ni nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa để báo đáp ân công.”
Thiên Hà vội nâng nàng lên:
“Cô nương bất tất phải làm thế, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi. Nhà cô nương ở đâu ta sẽ đưa cô về kẻo người thân lo lắng.”
Tây Thục Ni bưng mặt khóc:
“Gia đình tiểu nữ đã bị bọn thổ phỉ sát hại, chúng bắt tiểu nữ về làm phu nhân trại chủ, tiểu nữ không chịu đang đêm lén bỏ trốn không ngờ bị chúng bắt được, may mà ân công ra tay cứu giúp nếu không thì… Ân công xin cho tiểu nữ đi theo người tiểu nữ nguyện làm thân tôi đòi cho ân công.”
“Ta thật không tiện mang cô nương theo cùng, hay là thế này ta sẽ mang cô đến gửi ở nhà mấy người quen khi nào xong việc ta sẽ quay lại đón cô được không?”
“Thục Ni không sợ khổ, hãy cho tiểu nữ đi cùng để hầu hạ ân công…”
“Cô nương ấy đã có lòng thế, nhị đường chủ à xem ra người khó từ chối rồi.”
Tuyết Vân thoáng điểm một nụ cười nói.
“Cô đến đây từ lúc nào?”
“Từ lúc đường chủ ra tay trấn áp bọn cướp cứu mỹ nhân. Võ công của ngươi quả thật cao cường, thật đáng khâm phục…”
“Hay thật đấy cô thấy ta đánh nhau với bọn cướp sao không ra giúp một tay mà ngồi đó nhìn a?”
“Ta đâu phải người tốt như đường chủ chứ, đường chủ cứu người đẹp thì cô ta nguyện suốt đời báo đáp còn ta cứu cô ta để làm gì chứ, những chuyện không có lợi ta đương nhiên là không làm rồi.”
“Thôi đành vậy, Thục Ni cô nương, cô có thể đi cùng chúng ta.”
“Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu.”
Tuyết Vân nhìn Thiên Hà và Tây Thục Ni cười hì hì, nàng lúc nào cũng hành động vô cùng cổ quái. Thiên Hà không biết nói gì đành cười khổ.
Từ ngày có Tây Thục Ni xuất hiện đường đi đến Giang Nam đã bớt nhàm chán với Thiên Hà.
Tây Thục Ni không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng yêu. Nàng nói chuyện líu lo suốt ngày lại còn chăm lo cho Thiên Hà từ bữa ăn đến giấc ngủ, cuộc đời hắn chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến thế.
Xưa nay chưa có ai hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì muốn gì kể cả Tiêu Ngọc chỉ có Thục Ni xứng làm hồng nhan tri kỉ của hắn. Còn Tuyết Vân, người mà hắn quan tâm nhất thì lại đối với hắn ngoài tình bằng hữu ra thì không có gì khác, nàng lạnh lùng tựa như có một bức tường băng giá bao phủ.
Nàng bàng quan với mọi chuyện xảy ra, trên đường đi không tránh khỏi gặp phải phường lục lâm thảo khấu, hay quân hái hoa đại đạo nhưng nàng mặc kệ cho Thiên Hà đối phó, tuyệt nhiên không hề hé lộ thân thủ. Thiên Hà ví nàng giống con rùa rụt đầu nàng cũng mặc kệ.
Đôi khi Thiên Hà cũng phát chán vừa phải bảo vệ cho một Tây Thục Ni yếu đuối không biết võ công lại vừa phải lo cho một Tuyết Vân điên điên khùng khùng tính khí thất thường, hắn mong sao nhanh chóng đến Giang Nam, lúc đó đường ai nấy đi.
Nhưng đồng thời cũng không muốn đến, tính khí Vân nhi tuy thất thường nhưng không hiểu sao hắn lại có một tình cảm đặc biệt dành cho nàng, hắn thầm rủa cái gã hôn phu tốt số trong lòng nàng.
“Công tử, mau uống chút nước…”
Dừng chân nghỉ bên một dòng suối, Tây Thục Ni nhanh nhẹn mang nước tới cho Thiên Hà.
“Ừm, Tuyết Vân, cô nương uống trước đi.”
Thấy chén nước mình mang cho công tử lại bị hắn nhường cho Tuyết Vân, Tây Thục Ni buồn bực xoay người đi tới ven rừng hái quả dại. “Trong mắt công tử lúc nào cũng chỉ có Dương cô nương.”
Tuyết Vân nhận chén nước uống một ngụm rồi đưa trả Thiên Hà.
“Ta đi bắt cá!”
Thiên Hà nhận lại chén nước, nhấp một ngụm ngay vị trí nàng vừa uống. “Hảo ngọt a”.
Thấy Tuyết Vân vất vả loay hoay với mấy con cá dưới suối, Thiên Hà vui vẻ xuống giúp nàng một tay.
“A, đây! Bên này… bên này…”
“….”
“Lại bên này nữa… Mau lên… mau bắt đi… “
“…”
“Huynh vô dụng quá… Để ta… xem ta đây này…”
Tiếng cười đùa của Tuyết Vân vang vọng, làm Tây Thục Ni bên kia mi tâm nhíu chặt, mắng thầm “Đúng là tiểu hồ ly suốt ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông!”
Thiên Hà sủng nịch chiều theo Tuyết Vân mặc cho nàng nô đùa.
“Bắt được rồi này…”
Tuyết Vân vui vẻ khoe thành quả của mình, con cá nàng bắt được trong tay quẫy mạnh rồi vụt thoát.
“A, không được chạy…”
“Tuyết Vân cẩn thận…”
Thấy Tuyết Vân đuổi theo con cá nhỏ bước hụt chân, Thiên Hà lắc mình phóng tới đỡ lấy nàng, khiến cả hai té nhào xuống suối. Thiên Hà vội dùng thân thể làm đệm cho nàng.
Lúc này Tuyết Vân nằm ngay trên người Thiên Hà, môi nàng chạm vào môi chàng qua chiếc mạng che mỏng manh. Thiên Hà chỉ nghe “ầm” một tiếng, máu nóng xông lên, bất tri bất giác mà đôi tay ôm nàng thêm siết chặt.
Tuyết Vân đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một nam nhân. Khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện hữu ngay trước mắt. Mặt đẹp như ngọc, góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ... Khiến tim nàng đập liên hồi.
Da thịt tiếp xúc nhau qua một tầng quần áo mỏng ướt sũng. Dưới thân Thiên Hà đã có biến hóa. Tuyết Vân nhận ra phản ứng khác lạ của hắn thì ngượng chín mặt, vội xô hắn ra, vùng đứng lên.
Y phục của nàng ướt đẫm bó sát thân mình, hiện ra đường cong mỹ lệ. Thiên Hà nuốt nước bọt. Chưa từng có nữ nhân nào có thể gợi lên dục vọng của hắn cho dù có lõa lồ trước mặt hắn đi chăng nữa. Nhưng nay chỉ một cái chạm môi gián tiếp, một thân hình hư ảo, nửa kín nửa hở như thế lại hại hắn khao khát tới phát điên.
Hương vị của nàng thật thơm a!
Một màn này đập vào mắt Tây Thục Ni khiến nàng ta tức muốn nổ đom đóm. Công tử và Dương Tuyết Vân cư nhiên giữa ban ngày làm ra loại chuyện này. Chắc chắn là do Dương Tuyết Vân câu dẫn!
“Công tử, Dương cô nương…”
“A, Thiên Hà… huynh không sao chứ? Là tại ta bất cẩn…”
Tuyết Vân ngại ngùng đưa tay kéo Thiên Hà đứng lên. Sau lưng hắn lúc này đã mơ hồ nhiễm đỏ. Là máu! Vì che chở cho nàng nên lưng chàng bị vô số đá sỏi nhọn đâm vào.
“A!…”
Tuyết Vân kinh hãi. Đôi tay bé nhỏ sờ loạn trên người hắn.
“Mau, để ta xem! Huynh có còn bị thương chỗ nào không?”
Thiên Hà đau khổ giữ chặt tay nàng nghĩ “Tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này, còn sờ loạn trên người ta. Nàng có tin ta sẽ ăn nàng vào bụng không a?”
“Tuyết Vân, ta không sao. Chỉ là vết thương ngoài da. Bôi một chút dược là không sao rồi.”
“Vậy nhanh lên bờ. Cởi áo ra ta giúp huynh bôi dược…”
Thiên Hà lúc này cởi áo để lộ thân trên rắn chắc, Tuyết Vân ngượng chín mặt nhưng thấy vết thương nhiễm máu dọa người của hắn thì sốt sắng muốn vì hắn thoa dược, lại bị Tây Thục Ni tức tối giành lấy.
“Dương cô nương để ta! Làm phiền cô lần sau đi đứng để ý một chút. Làm hại công tử nhà ta bị thương a!”
“Thục Ni muội, ta không cố ý đâu…”
“Thục Ni, ta không sao, ngươi đừng trách Tuyết Vân nữa. Chút ngoại thương không đáng gì.”
“Công tử… người bị thương còn bênh vực Dương cô nương nữa… Cô ấy làm hại người bị thương đâu phải ít lần.”
Thiên Hà cười khổ:
“Là ta cam tâm tình nguyện…”