Huyết Hận Phi Ưng

Chương 57: Chương 57: Tranh đoạt Ngôi Minh Chủ (4)




Quan Tinh Phi liên tiếp đả bại hai cao thủ khiến quần hùng không khỏi khâm phục. Họ nhận thấy việc bọn đệ tử Ngũ Độc Cốc đề cử Cốc chủ của chúng làm Minh Chủ không phải là không có lý.

Hắc y nhân cười ha hả:

- Quan huynh bản lãnh kinh nhân liên tiếp áp đảo quần hùng, có vị nào thấy không phục thì xin mời lên đài giao đấu. Nếu như không còn ai nữa thì chức vị Minh chủ đành phải thỉnh Quan huynh đảm nhiệm.

Y vừa dứt lời thì bên dưới đài có một người lạnh lùng thốt:

- Cái gì mà bản lãnh kinh nhân, áp đảo quần hùng chứ? Ta không phục.

Hắc y nhân liền nói:

- Vậy xin mời hạ trường so tài.

Hán tử chẳng cần đợi mời đã xăm xăm bước lên đài.

Quần hùng bên dưới tranh nhau xem kẻ nào mà lớn gan xem thường Quan Tinh Phi thì thấy vô cùng thất vọng bởi hán tử này trông rất tầm thường. Khuôn mặt hắn rất bình thường. Thân hình hắn cũng bình thường. Nói tóm lại, hắn là loại người khi nhìn vào chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc.

Mọi người chỉ chú mục thanh đao trên tay hắn. Thanh đao đen sì ấy thì có gì đặc biệt để cho họ phải chú ý? Bởi từ thanh đao phảng phất một loại đạo lực khó lường. Thanh đao đó là kỳ vật nhưng người nắm giữ lại tầm thường khiến cho người ta phải thất vọng. Càng thất vọng người ta lại đâm ra thèm khát báu vật đó thuộc về mình. Quan Tinh Phi nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi:

- Xin thỉnh giáo tôn danh?

Hán tử đưa tay vuốt thanh đao hờ hững đáp:

- Vô Ảnh Thần Đao Kiếm Yến Nhân.

Quan Tinh Phi ngạc nhiên vô cùng bởi lão hành tẩu trên giang hồ đã mấy chục năm nay chưa hề nghe tới danh hiệu này. Lão lặp lại đầy hồ nghi:

- Vô Ảnh Thần Đao? Thứ cho Quan mỗ ngu muội, chưa từng nghe qua.

Vô Ảnh Thần Đao ngẩng cao đầu, cao ngạo nói:

- Ngươi chưa từng nghe bởi ngoại hiệu này ta vừa mới đặt cho mình.

Quan Tinh Phi cùng tất thảy những người có mặt nghe vậy thì cười rộ lên. Chuyện người trong giang hồ tự đặt ngoại hiệu cho mình không phải là hiếm nhưng nhìn gã này tư chất bình thường, đao pháp chẳng biết có ra gì không mà tự xưng là Thần Đao thì cũng hơi quá đáng, hỏi sao không khiến người khác phải cười nôn ruột.

Mấy người bên dưới hò hét:

- Hắn xưng là Kiếm Yến Nhân mà sao lại xử đao?

- Ngươi không thấy ngoại hiêu của hắn là Vô Ảnh Thần Đao à, đương nhiên là phải xử đao rồi.

- Quan Cốc chủ phiền cốc chủ cho tên tiểu tử này được “Vô ảnh” như hắn muốn đi.

Vô Ảnh Thần Đao không thèm để ý tới mấy lời châm chọc đó, hai mắt y trợn tròn nhìn thẳng cường địch.

Quan Tinh Phi thấy đối phương nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống thì chỉ hừ một tiếng nói như chế giễu:

- Vô ảnh thần đao xin thủ hạ lưu tình...

Vô Ảnh Thần Đao lạnh lùng:

- Không dám!

Dứt lời thanh đao trong tay y đã xuất thủ. Đao khí ầm ầm như sóng dữ ào ạt tuôn ra. Một đao xuất ra nghiêng ngả cả trời đất, bốn phương tám hướng đều thấy đao quang lấp lánh tưởng chừng như không có đường thoái lui. Chỉ trong một sát na thanh đao đã kề vào cổ họng Quan Tinh Phi.

Lão không hề có ý tránh né, hay đúng hơn là không thể tránh né. Lúc lão đấu nội lực với Sát Bất Hoàn, công lực tiêu tan không ít, lại phải dốc toàn lực để chống chọi với ma cầm của Liễu Phiêu Phiêu, giờ đây nội lực trong người lão leo lét như ngọn đèn trước gió. Lão không đủ khả năng để tránh sát chiêu đó.

Chỉ cần Vô Ảnh Thần Đao dụng lực cái đầu của lão chắc chắn sẽ không nằm trên cổ nữa. Một giây yên lặng, Vô Ảnh Thần Đao thu lại đao, lạnh lùng nói:

- Ta không đấu với kẻ tàn phế. Lão hãy về mà dưỡng thương đi. Một ngày gần đây ta sẽ tìm đến Ngũ Độc Cốc xin chỉ giáo.

Mấy chữ xin chỉ giáo khiến Quan Tinh Phi giật nảy người:

- Ngươi... Các hạ... Đại anh hùng...

Chỉ trong mấy giây lão đã phải thay đổi liên tục cách xưng hô, thiết nghĩ nếu có tử nào xứng đáng hơn “Đại anh hùng” thì lão cũng đã dùng rồi.

Không chỉ có Quan Tinh Phi. mà nhiều người khác cũng đã nhận ra thân thế của Vô Ảnh Thần Đao.

Mấy tháng gần đây, trên giang hồ xuất hiện một đao khách. Không ai có thể tránh khỏi ánh đao của hắn. Ánh đao của hắn sáng như ánh trăng, mỗi khi nhìn thấy nó soi sáng ngay trước mặt kẻ đó biết mình chắc chắn sẽ chết.

Hắn đã thách đấu với không ít môn phái trong giang hồ, mỗi nơi hắn đi qua tiếng tăm của hắn lại vang xa thêm một chút. Bảy cao thủ bạch đạo lại thêm bảy cao thủ hắc đạo, bảy bảy bốn mươi chín người đã bại dưới ánh đao của hắn. Nhưng không ai biết danh tánh của đao khách ấy. Chỉ biết tới hắn nhờ ánh đao và mấy tiếng “Xin chỉ giáo” đầy ngạo mạn.

Bây giờ thì hắn đã chịu xưng danh. Vô Ảnh Thần Đao, danh hiệu ấy thiết nghĩ đối với hắn cũng không có gì là quá đáng.

Mọi người đang xì xào bàn tán thì có một bóng đen vút lên đài. Gầm lớn:

- Tiểu tử, khá lắm. Ngươi mượn thanh đao của bổn môn chạy nhảy khắp nơi gây không ít chuyện hay ho rồi đấy. Mau để lại đao rồi cút cho khuất mắt ta. Nếu không nể mặt phu nhân ta thì ngươi đã sớm thành quỷ không đầu rồi.

Vô Ảnh Thần Đao lạnh lùng cười nhẹ:

- Âu Dương Lệnh Chủ, ngài nghĩ ta còn là đứa trẻ mười mấy năm về trước hay sao mà dọa ta chứ. Kiếm Yến Nhân ta năm mười lăm tuổi đã có gan tới Huyết Phù Môn mượn thanh thần đao này về thì bây giờ tất có bản lãnh để giữ nó lại. Nếu Âu Dương Lệnh Chủ muốn lấy lại đao thì xin mời... Yến mỗ sẵn sàng bồi tiếp.

- Giỏi lắm! Ngươi không chỉ có gan lấy đi thần đao của ta mà xem ra ngươi đã khống chế được nó.

Hóa ra người ngồi ở hàng ghế cuối cùng chính là Âu Dương Đông Phong, Lệnh chủ Huyết Phù Môn ở xứ Phù Tang xa xôi.

- Để ta xem thử Vô Ảnh Thần Đao ngươi có bao nhiêu bản sự…

Lời chưa dứt Âu Dương Đông Phong đã xuất thủ.

Kình phong từ bốn phương tám hướng chụp xuống đầu Kiếm Yến Nhân.

Hắn vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc.

Đao chưa xuất ra khỏi vỏ.

Âu Dương Đông Phong bị sự cô ngạo của hắn làm cho nhuệ khí sụt giảm, nộ khí ngút trời.

Huyết Phù Môn của y trải qua mấy trăm năm oai phong hiển hách. Tới đời y làm Lệnh chủ, liên tiếp chịu nhiều sự đả kích.

Mười năm trước, Bảo đao chấn môn bị một đứa con nít miệng còn hôi sữa trộm đi.

Mười năm sau, Thánh Nữ Âu Dương Tuyết Nghi, lệnh ái của y bị một tên vô danh tiểu tốt cướp đi.

Âu Dương Đông Phong chịu đả kích không nhỏ. Bảo đao y có thể không cần nhưng Tuyết Nghi thì y không thể bỏ qua được. Tiểu nữ mà y yêu thương, trân quý nhất, y một đường đuổi theo tới Trung Nguyên, tại nơi này chờ đợi. Không ngờ nhi nữ chưa thấy mà lại gặp được tên đao tặc.

Kiếm Yến Nhân vẫn bình thản đối diện với sự cuồng nộ của Âu Dương Đông Phong.

Người đời có thể bị Huyết Phù Môn dọa chết khiếp. Nhưng riêng hắn không thèm để vào mắt. Trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: Báo thù.

Hai mươi năm trước khi giáo phái bị diệt vong, hắn mới chỉ là hài tử mười tuổi. Một mình đứng giữa núi thi thể của người thân, huynh đệ, hắn đã phát thệ bằng mọi giá phải trả thù.

Một hài tử một mình bôn tẩu một đường chạy tới tận Phù Tang, “mượn” được Huyết Sát đao của Huyết Phù Môn. Luyện một thân võ công, trở thành Thần Đao cũng vì một mục đích duy nhất: Báo thù.

Cả một hành trình dài hai mươi năm ấy miêu tả ngắn gọn trong mấy câu nhưng đối với hắn là cả một quá trình dày vò đau khổ, cô độc.

Nay Huyết Sát Đao Khí đã luyện thành. Chỉ năm chiêu đao pháp thôi đã đủ làm rúng động võ lâm. Nhưng kẻ thù của hắn lại quá nhiều. Là toàn thể võ lâm Trung Nguyên. Hắn không thể từng người từng người hạ sát được. Mất quá nhiều thời gian. Hôm nay bọn chúng tụ lại một nơi như thế này thật tốt. Một đao giải quyết tất cả. Xong Hắc đạo rồi sẽ tới Bạch đạo.

Kẻ nào muốn ngáng đường hắn đều phải chết. Nhưng Âu Dương Đông Phong này, tạm tha cái mạng chó của lão. Dù gì lão cũng có ân với sư nương. Kiếm Yến Nhân thầm nghĩ thế, nên hắn không ra tay với Âu Dương Đông Phong.

Chưởng phong của Âu Dương Đông Phong cứ thế mà chụp xuống người Kiếm Yến Nhân. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.