Người của Ngũ đại môn phái thấy không gây khó dễ được cho người Hắc Long hội mà lại chuốc thêm nhục vào thân thì lần lượt bỏ đi, trong lòng vô cùng hậm hực.
Hạ Vũ mỉa mai:
“Cuối cùng thì cũng chịu đi hết. Cái bọn đó đúng không phải là người mà. Bạch đạo cái gì, Ngũ đại môn phái cái gì, hành động còn thua xa thầy trò ma giáo chúng ta, phải không sư phụ.”
Nguyệt Hoa nhân nói:
“Vũ ca nói đúng đó, bây giờ thì có cho ta một vạn lạng vàng ta cũng không thèm cùng bọn với bọn người Bạch đạo đó nữa đâu.”
Tuyết Vân cười:
“Hắc đạo, Bạch đạo cái gì các ngươi đừng có nói nhảm nữa. Nhưng nói cho cùng ta thấy các ngươi cũng nói đúng đó. Ta cũng không muốn chung bọn với chúng nữa rồi.”
Hạ Vũ nói:
“Vậy mình gia nhập ma giáo đi sư phụ.”
Tuyết Vân cười hì hì nói:
“Bọn mình lỡ mang tiếng ma nữ, ma giáo rồi, có muốn không gia nhập cũng đâu có được.”
Mạc Nguyên lớn tiếng mắng:
“Ngậm miệng lại đi, còn nói nữa ta cắt lưỡi đó. Mọi người tiếp tục lên đường.”
Lão chạy tới chỗ Thiên Hà, một tên đệ tử đang giúp chàng băng bó vết thương, lão sốt sắng hỏi:
“Vết thương của Nhị đường chủ không có gì đáng ngại chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Thiên Hà lắc đầu:
“Không cần đâu, tiếp tục lên đường thôi.”
Đoàn người vội chỉnh đốn hàng ngũ rồi lại tiếp tục lên đường. Thiên Hà cố ý đi gần Tuyết Vân định tìm cơ hội nói chuyện với nàng. Sự việc Tuyết Vân ra tay ứng cứu nằm ngoài dự liệu khiến Tiêu Thiên Hà cảm thấy có đôi chút ngờ vực, nếu không có một lời giải thích hợp lý thì chàng cảm thấy không yên lòng. Chàng hạ giọng hỏi:
“Sao ngươi lại cứu ta?”
Tuyết Vân điềm nhiên:
“Ta chẳng có hảo ý gì đâu. Bọn người Cô Lâu đường xem ra thông minh hơn ngươi đoán biết được ý đồ của ta. Nhưng dù gì bây giờ ngươi cũng nợ ta một mạng, ta không thích để ai phải mắc nợ mình cả...”
Thiên Hà đành gượng cười nói:
“Nợ thì tất nhiên phải trả, ta có thể trả lại cái mạng này cho ngươi bất cứ lúc nào.”
Tuyết Vân lạnh nhạt:
“Bất tất phải thế. Chắc chắn sau này sẽ có lúc ta đòi lại món nợ này, lúc đó hy vọng ngươi chưa quên.”
“Ngươi cứ yên tâm, ta không phải phường vong ân bội nghĩa.”
“Thế thì tốt rồi.”
Thiên Hà rảo bước lên đi chung cùng bọn người Mạc Nguyên. Bọn họ đang tỏ ra vô cùng căng thẳng, trong cả bọn võ công của Tiêu Thiên Hà là cao nhất, kế đó là tới Mạc Nguyên nhưng giờ cả hai đang thọ thương nếu như có địch nhân ám toán thì không biết phải xoay sở ra sao.
Có nằm mơ họ cũng không ngờ người trong phe Bạch đạo lại toàn là danh môn chính phái muốn đối đầu với họ. Một tên hán tử liền thả mấy con bồ câu đưa thư về cầu cứu tổng hội, đồng thời thông báo cho các phân đà tại những nơi họ sắp đi qua biết mà đưa người tới tiếp viện.
Chỉ chưa đầy một ngày đã có thêm mấy trăm người lục tục kéo đến. Với lực lượng hùng hậu như thế đừng nói là danh môn chính phái mà ngay cả ma giáo có kéo tới thì cũng không thể gây bất lợi cho họ được. Đó là họ nghĩ thế!
Đoàn người tiếp tục cuộc hành trình.
Tối hôm đó họ dừng chân ở Hạnh Hoa Thôn. Người ngựa chưa kịp nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập, một toán lính gươm giáo tua tủa, đèn đuốc sáng trưng xuất hiện vây lấy họ ở giữa. Tên tướng cưỡi ngựa trỏ roi vào đoàn người thét lớn, giọng eo éo như nữ nhân:
“Bọn nghịch tặc mau buông vũ khí đầu hàng!”
Mạc Nguyên vốn không ưa bọn quan quân nên hất hàm hỏi:
“Bọn ta bị bắt vì tội gì?”
Bọn lính nghe lão hỏi thế thì phá lên cười:
“Ha ha ha, bọn lão nhân gia đây muốn bắt lũ chuột nhắt các ngươi cũng cần có lý do sao?”
“Phản tặc to gan, cấu kết với Tín Vương âm mưu làm loạn, còn không mau bó tay chịu trói!”
Người Hắc Long hội vốn chẳng hiểu gì về chuyện triều đình, nay nghe nói tới Tín Vương làm loạn thì trố mắt ra nhìn, chỉ có Tuyết Vân sắc mặt hơi biến đổi.
Tiêu Thiên Hà điềm tĩnh đáp:
“Chắc các vị quan gia có sự nhầm lẫn, bọn tại hạ trước nay chỉ qua lại trên chốn giang hồ thì làm sao quen với người nào là Tín Vương mà cùng y âm mưu phản loạn được.”
Gã quan cưỡi ngựa lạnh lùng nói:
“Có tội hay không ta không cần biết, Ngụy Xưởng Công có lệnh bắt tất cả các ngươi về quy án. Kẻ nào hợp tác tố cáo tội của Tín Vương lập tức được tha còn cấp cho một ngàn lạng bạc, nhược bằng chống đối tru di cửu tộc.”
Nguyệt Hoa Nhân nghe nói thế liền mỉa mai:
“Quan gia, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói càn. Cái gì Ngụy Xưởng Công, cái gì Tín Vương, với bọn ta vốn không có liên hệ. Người trong giang hồ bọn ta bôn ba khắp nơi, bốn biển là nhà, thì lấy đâu ra tam tộc chứ đừng nói là cửu tộc cho các ngươi tru di đây.”
Hạ Vũ nghe nói tới Ngụy Trung Hiền thì hốt hoảng nói:
“Thôi chết rồi Phương nhi ơi, Vũ ca biết tại sao tên Ngụy gian tặc đó muốn bắt chúng ta rồi.”
Nguyệt Hoa Nhân tròn xoe mắt nhìn Hạ Vũ hỏi:
“Hạ đại ca biết thật hả?”
Hạ Vũ hạ giọng nhưng thanh âm của y mọi người vẫn có thể nghe rõ mồn một:
“Lúc trước Hạ đại ca của muội nhân lúc trăng thanh gió mát có ghé qua Ngụy phủ chơi tiện tay cầm ít đồ về. Nhưng thật xui xẻo làm sao, ta lại đi nhầm vào phòng của Ngụy lão tặc…”
Thấy Hạ Vũ không nói tiếp Nguyệt Hoa Nhân giục:
“Rồi chuyện gì xảy ra huynh nói tiếp đi.”
“Ngụy lão tặc thấy huynh đứng lù lù giữa phòng thì hét...” Hạ Vũ làm bộ õng ẹo, nhái tiếng của Ngụy Trung Hiền “Tên tiểu tặc to gan kia sao dám cả gan đột nhập vào phủ của ta? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Nhìn điệu bộ của Hạ Vũ, Nguyệt Hoa nhân và bọn người Hắc Long hội ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hạ Vũ lấy lại điệu bộ nghiêm trang nói tiếp:
“Lúc đó ta sợ quá nhưng đáp bừa.
Dạ, dạ, tiểu nhân quả không muốn sống nữa nên mới tìm tới Ngụy công công mong ngài ban cho cái chết êm ái. Nhưng không hiểu sao gặp công công rồi tiểu nhân lại không muốn chết nữa.
Ngụy Trung Hiền bèn hô lớn:
Người đâu, có thích khách…
Huynh thấy tình thế không hay liền tóm lấy Ngụy Trung Hiền nhét bừa một viên thuốc vào miệng lão bảo rằng đó là thuốc độc, đúng lúc đó bọn chó săn của lão cũng kéo đến.
Mau bảo bọn chúng lui hết đi. Làm kinh động tới ông ngoại ngươi thì kết cục của ngươi chẳng mấy hay ho đâu.
Ngụy Trung Hiền vội đuổi bọn người hầu đi còn sai mang rượu lên đích thân mời huynh uống rồi ngoan ngoãn tiễn huynh về, không quên tặng huynh mấy trăm lạng vàng xài tạm còn hứa sẽ không bao giờ truy xét chuyện này nữa. Vậy mà, con bà nó vừa mới có ít ngày đã sai ngươi tới bắt chúng ta rồi.”
Mọi người nghe Hạ Vũ nói thừa biết là y bịa chuyện hạ nhục Ngụy Trung Hiền nhưng thấy y thao thao bất tuyệt câu nào cũng hợp lý cả thì thấy vô cùng hả dạ, có mấy kẻ còn hùa theo:
“Phủ của tên thái giám đó lúc nào cũng nhung nhúc bọn chó săn canh giữ mà Hạ đại hiệp có thể ra vào như chốn không người thật khiến cho anh em tại hạ khâm phục.”
“Ha ha ha, Hạ đại hiệp thì được uống rượu do Ngụy Trung Hiền rót, chỉ khổ cho anh em tại hạ đã không được uống thì chớ lại còn chịu vạ lây nữa.”
“Tên Ngụy Trung Hiền này cũng thật là vô sỉ, hứa là tha cho Hạ đại hiệp rồi mà chưa chi đã vội nuốt lời.”
“Thuốc Hạ đại hiệp cho tên gian tặc ấy uống là loại nào thế?”
Hạ Vũ nhơn nhơn đắc ý đáp:
“Nào phải thuốc gì chứ, lúc đó bổn gia gấp quá mới kì một miếng ghét trên người cho lão tặc ấy dùng thôi.”
“Ha, ha, ha…”
Bọn người Đông Xưởng thấy đám người Hắc Long Hội lớn tiếng nhạo báng Ngụy Xưởng Công thì vô cùng tức giận. Tên cầm đầu quát:
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Các ngươi xuống làm ma chốn địa phủ chớ trách Hứa Hiển Đồn ta không thủ hạ lưu tình.”
Hứa Hiển Đồn vung roi ra hiệu, bọn lính lập tức tràn lên khép chặt vòng vây.
“Ta cho các ngươi cơ hội cuối. Mau giao Dương Tuyết Vân ra đây rồi buông vũ khí đầu hàng…”
Tiêu Thiên Hà và bọn người Hắc Long Hội trợn mắt nhìn nhau. Họ không ngờ lại có diễn biến này. Hóa ra bọn lính tới đây là vì Dương Tuyết Vân. Mạc Nguyên trợn mắt quát:
“Lại muốn đòi người trong tay chúng ta sao? Bọn ta không biết ai là Dương Tuyết Vân hết, các vị tìm nhầm người rồi.”
Hứa Hiển Đồn cười nhạt:
“Ngươi xem thường người Đông Xưởng bọn ta quá đấy. Bọn ta không làm việc gì khi chưa chắc chắn cả…”
Mạc Nguyên hừ một tiếng nói:
“Chó săn đúng là chó săn. Nhưng các ngươi còn sai lầm ở chỗ đánh giá thấp Hắc Long hội bọn ta.”
Mạc Nguyên vẫy tay:
“Giết!”
Được lời như cởi tấm lòng bọn người Hắc Long hội xông lên chém giết bừa bãi. Bọn người Đông Xưởng tuy đông nhưng võ nghệ làm sao sánh bằng người trong giang hồ nên bọn chúng nhanh chóng bị đẩy lùi.
Nhưng Hứa Hiển Đồn và mấy tên cầm đầu võ nghệ không tệ chút nào. Tiêu Thiên Hà vốn ghét bọn người triều đình lại chịu áp lực từ chuyện của Tuyết Vân nên chàng ra tay không chút dung tình.
Hứa Hiển Đồn nhận thấy sát khí bừng bừng trên mặt chàng thì ba phần úy kị. Sau mấy chục chiêu, hắn nhận thấy mình không phải là đối thủ của Tiêu Thiên Hà liền ra hiệu cho bọn người dưới rút lui.
Người của Hắc Long Hội đẩy lùi được quân lính nhưng trong lòng không cảm thấy thoải mái chút nào mà càng lo lắng hơn. Họ không biết trên đường về tổng đường còn phải đối đầu với những thế lực nào nữa, bởi ai mà biết ma nữ còn đắc tội với những ai? Họ không nghỉ ngơi nữa mà lục tục kéo nhau lên đường.
Trong khi mọi người đang lo đối phó với ngoại địch thì ba thầy trò Tuyết Vân vẫn cứ hi hi, ha ha, hô hô mỗi người một kiểu chẳng cần biết tới nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Nhưng thường giáo đâm thẳng dễ tránh tên bắn lén khó phòng, trong trường hợp này dù cho có phòng bị kỹ tới đâu họ cũng không ngờ tới một việc xảy ra ngoài dự kiến. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!