Huyết Hận Phi Ưng

Chương 33: Chương 33: Xin Thuốc Giải (2)




Tiêu Thiên Hà và Mạc Nguyên cùng tên đệ tử cùng đi đến kho chứa củi, trong lòng lo lắng không hiểu ma nữ đang giở trò gì, họ tự trách mình thật bất cẩn, đã được quái nhân kia cảnh báo là ma nữ vô cùng mưu mô xảo quyệt vậy mà phòng bị không cẩn thận, trúng phải gian kế của ả.

Thấy Tiêu Thiên Hà tới Tuyết Vân cười mỉa, trong lòng nàng lúc này đau xót cực độ. Hắn từng đối với nàng thật ôn nhu, sủng nịnh. Hắn từng che chở cho nàng không tiếc bản thân bị thương, “Ta cam tâm tình nguyện” hắn thâm tình đối với nàng mà nói… Thế nhưng cuối cùng cũng chính hắn là người đầu tiên không chịu tin tưởng nàng. Hay do dung mạo hiện tại của nàng? Nam nhân đều chỉ thích mỹ nhân chứ không phải một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như nàng.

“Cuối cùng thì cũng gặp được Tiêu đường chủ. Những kẻ thân phận hèn kém như chúng tôi muốn gặp được đường chủ quả là không đơn giản chút nào, phải tốn không ít tâm kế…”

Thiên Hà lòng nghĩ tới việc ma nữ từng lợi dụng mình mà máu trong người sôi lên chàng quát:

“Ma nữ, ngươi muốn gì thì mau nói ra đi.”

Tuyết Vân cười sằng sặc:

“Ta muốn dùng mạng tên tiểu tử này đổi lấy mạng Tiêu đường chủ liệu có được chăng?”

Nghe Tuyết Vân nói thế bọn người Mạc Nguyên tức điên máu còn Hạ Vũ và Võ Bích Phương thì thấy kỳ quái không hiểu sư phụ đang định làm gì. Mạc Nguyên nhổ một bãi nước bọt nói:

“Nói thối không ngửi được. Chỉ một mạng của tên đệ tử này mà đòi đổi mạng Nhị đường chủ sao? Ngươi đừng có nằm mơ nữa.”

Tuyết Vân vẫn ung dung đáp:

“Các ngươi cho là cái giá đó quá đắt ư? Vậy thì không cần trao đổi nữa, ta bóp chết y đây…”

Tên đệ tử kia vội thét:

“Xin đừng! Sư phụ người mau nghĩ kế cứu sư đệ đi...”

Thiên Hà phẫn nộ thét:

“Cuối cùng ngươi muốn gì đây? Ta phải làm sao thì ngươi mới buông tha cho hắn? Tội lỗi ngươi gây ra cho giang hồ còn chưa đủ sao? Hắn chỉ là một kẻ tầm thường mà ngươi cũng đành lòng hạ độc thủ thì... ngươi không còn là con người nữa rồi.”

Tuyết Vân cười nhạt:

“Nếu ta là người thì đâu ai gọi ta bằng ma nữ chứ. Ngay cả chó mèo heo gà ta cũng giết không tha thì cái mạng của gã này có là cái gì? Đã mang tiếng ác rồi thì có giết thêm mấy chục mạng người nữa cũng đâu có thay đổi được gì chứ. Nhưng ngươi nói cũng đúng, có lẽ ta nên tích chút công đức... Thế này đi một mạng của hắn đổi lấy hai mạng của đệ tử ta như thế chắc đã công bằng.”

Mạc Nguyên nói:

“Hừ một mạng đổi hai mạng à? Lý nào có chuyện đó chứ, cùng lắm là một mạng đổi một mạng thôi.”

Tiểu Vân thét:

“Lão già hồ đồ kia đây không phải cái chợ cho lão mặc cả đâu nhé. Các người quyết định nhanh lên ta không đủ kiên nhẫn đâu.”

Hạ Vũ kéo tay Tuyết Vân nói khẽ:

“Sư phụ, nếu như... nếu như bọn chúng đồng ý một mạng đổi một mạng thì hãy cứu Phương nhi trước, đệ tử làm liên lụy đến muội ấy, đệ tử...”

Tuyết Vân nói:

“Ngươi gọi Võ cô nương là Phương nhi từ lúc nào vậy? Ta đoán không sai mà giữa hai người có chút gì đó mờ ám. Hì hì, Võ cô nương, tên đệ tử ngốc của ta định nhường cơ hội sống cho cô đó, cô nghĩ sao? Giang hồ đồn đãi Nguyêt Hoa nhân chỉ thích nữ nhân không phải là thật đi?”

Võ Bích Phương đỏ mặt, cúi đầu nhưng rồi đột ngột khẳng khái nói:

“Nào có chuyện đó chứ! Võ Bích Phương ta được quen biết hai người cùng nhau đồng cam cộng khổ suốt thời gian qua đã mãn nguyện lắm rồi, nếu sống thì cùng sống, chết thì cùng chết, ta sẽ không sống một mình đâu. Nếu như hôm nay bổn nhân tham sống sợ chết thì sau này còn mặt mũi nào mà ra giang hồ nữa.”

Hạ Vũ vỗ tay nói:

“Nói hay lắm! Nếu sống thì cùng sống. Cuối cùng thì ta cũng hiểu tâm ý của Phương muội rồi. Hôm nay chúng ta sống chết bên nhau.”

Tuyết Vân cười:

“Ta còn muốn được uống rượu hỷ của hai người vì vậy hôm nay chúng ta chưa thể chết ở đây được.”

Quay sang Tiêu Thiên Hà nàng nói:

“Tiêu đường chủ thấy rồi đấy bọn ta quyết sống chết bên nhau, nếu như ngài không đồng ý thì cả bốn chúng ta cùng chết... Nhưng mà như thế thì Hắc Long hội các ngươi sẽ không giữ chữ tín với giang hồ được rồi. Không lẽ các ngươi mời các anh hùng tới xem xác chết của bọn ta sao?”

Thiên Hà nói:

“Được, ta đồng ý. Ngươi mau thả tên đệ tử kia ra.”

“Mang thuốc giải độc Lan Lăng ra cho người của ta uống trước.”

“Hóa ra thứ ngươi cần là thuốc giải độc à? Chẳng phải các ngươi đã hạ độc sao, lẽ nào lại không có thuốc giải?”

“Đúng là bọn ta đã hạ độc nhưng ngươi thử nghĩ xem dại gì ta lại mang thuốc giải bên người, bọn ta cất ở một nơi rất an toàn định rằng sau khi kế hoạch thực hiện xong xuôi sẽ lấy ra uống nhưng không ngờ rằng có kẻ phá đám. Các ngươi bắt nhốt bọn ta vô đây sao bọn ta có thể lấy thuốc giải được chứ. Bọn ta cũng không thể trốn ra ngoài lấy thuốc giải được, tên quái nhân kia từng bị ta giết sạch mười tám đời tổ tông nhà hắn nên căm thù ta đến tận xương tủy, ta mà ra ngoài hắn sẽ ra tay hạ thủ liền, thà ở đây còn có thể sống thêm ít ngày.”

Hạ Vũ góp lời:

“Đúng thế sư phụ ta thì giết mười tám đời tổ tông nhà hắn còn ta thì cưỡng bức bà nội hắn, mẹ hắn, vợ con hắn nên hắn còn thù ta hơn định cho ta bị độc hành hạ cho tới chết. Tên này thật vô liêm sỉ.”

Nghe những lời chối tai của thầy trò Tuyết Vân, Thiên Hà khẽ cau mặt, Mạc Nguyên thì mắng:

“Sư đồ các ngươi mới là kẻ vô sỉ làm những chuyện bại hoại còn không biết ngượng hay sao?”

“Sao bọn ta phải ngượng chứ, càng làm nhiều chuyện bại hoại bọn ta ăn cơm mới thấy ngon, ngủ càng yên giấc.”

“Đúng thế, đúng thế.”

Thiên Hà không muốn nghe thêm những lời rát tai này nên nói:

“Đủ rồi, đằng nào các ngươi cũng không thể sống lâu hơn, cho các ngươi thuốc giải cũng chẳng hại gì.”

Hắn đưa hai viên thuốc giải cho Tuyết Vân, nàng cười hì hì nói:

“Tiêu đường chủ là bậc chính nhân quân tử chắc là không bắt chước bọn ta đưa thuốc giả hại người đâu, hai ngươi cứ yên tâm mà uống đi.”

Nàng biết Tiêu Thiên Hà là người quân tử nhưng vẫn cố ý nói khích, dù sao thì đề phòng vẫn hơn. Đợi cho Hạ Vũ và Võ Bích Phương uống thuốc xong không có chuyện gì nàng mới buông tay thả tên kia ra.

“Thật đắc tội rồi, bọn ta cũng vì bất đắc dĩ thôi.”

Mạc Nguyên hừ một tiếng rồi cùng Tiêu Thiên Hà ra ngoài không quên dặn người dưới tăng cường đề phòng dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng không được bước vào bên trong. Cho dù lão không dặn thì dù có cho vàng chúng cũng chẳng dám bén mảng vào bên trong, ai dại gì đem tính mạng mình đùa cợt với ma nữ chứ.

Cũng nhờ thế mà ba sư đồ nhà TuyếtVân mới được yên ổn. Nghĩ lại Tuyết Vân không khỏi thấy sợ hãi trong lòng, nếu như Tiêu Thiên Hà không niệm chút tình bằng hữu khi xưa mà quyết ép nàng thì bao nhiêu bí mật của nàng đã lộ hết như vậy thì thật uổng phí bao nhiêu tâm sức hai thầy trò dàn dựng suốt một năm qua.

Nàng thở dài nói với bọn Hạ Vũ:

“Tình hình lúc nãy thật nguy hiểm, cũng may mà Tiêu Thiên Hà là người tốt chứ như cái lão già họ Mạc đó không màng đến tính mạng đệ tử thì...”

Nguyệt Hoa nhân nói:

“Thì lúc đó sư phụ cứ ra tay bóp chết tên tiểu tử kia, chúng ta trên đường xuống gặp Diêm Vương có thêm một người đồng hành.”

Hạ Vũ nói:

“Không phải sư phụ ta không muốn bóp chết y đâu mà bóp không được đấy thôi.”

Nguyệt Hoa nhân ngạc nhiên:

“Huynh nói thế là có ý gì?”

Tuyết Vân vội nói:

“Không có ý gì cả. À mà cũng nhờ lúc nguy hiểm hai ngươi mới chịu nói rõ tâm ý với nhau như vậy há chẳng phải chuyện tốt sao.”

Nghe sư phụ nhắc lại chuyện này Hạ Vũ và Võ Bích Phương xấu hổ quá không dám nói gì nữa chỉ lén nhìn nhau, còn Tuyết Vân thì cứ cười mãi không thôi. Ngay cả trong lúc hung hiểm nhất mà nàng vẫn còn cười được thì bản lãnh không tầm thường chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.