Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Chương 76: Q.2 - Chương 76: Chạm mặt trên đảo




Đại khái qua hai hay ba canh giờ, một hòn đảo mây mù lượn lờ, xanh tươi nồng đậm trên biển lớn liền xuất hiện ở trong tầm mắt Huyết Hồ.

Ám Ma thiên kiếm chậm rãi hạ xuống, Huyết Hồ cùng Lục Trúc từ trên thân kiếm nhảy xuống.

Thu hồi Ám Ma thiên kiếm, Huyết Hồ lạnh nhạt nhìn bốn phía chung quanh.

Rừng rậm dày đặc, trong rừng một mảnh tối om, khắp nơi đều lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị âm trầm.

“Có người” Huyết Hồ thông minh kéo Lục Trúc tránh ở phía sau gốc cây đại thụ.

“Hoàng huynh, không bằng chúng ta tách ra hành động đi?”

Tiếng bước chân xa xa đến càng gần, ẩn ẩn truyền đến thanh âm nói chuyện làm cho Huyết Hồ nhíu mi.

Âm Lăng Triệt! Hắn cũng đến đây!

Chỉ chốc lát ba vị nam tử tuyệt thế chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Huyết Hồ.

Âm Lăng Triệt, Âm Lăng Phong, Âm Lăng Mặc. Huyết Hồ câu môi, không hờn giận nhìn ba người kia. Tốt lắm, tất cả đều đến đây! Vậy để nhìn xem, đến cuối cùng ai có bản lĩnh đoạt được thần khí thần thú!

“Là nhóm thái tử!” Lục Trúc rất là kinh ngạc, nhỏ giọng lên tiếng.

Huyết Hồ vội che miệng Lục Trúc, ánh mắt quở trách nhìn tiểu nha đầu......

Nhưng Âm Lăng Phong là thiên tài Huyễn Minh quốc, huyễn thuật vô cùng mạnh mẽ lại là người tập võ, thính lực tất nhiên là tốt hơn nhiều so với người thường. Lục Trúc chỉ kêu nhỏ một tiếng liền bị Âm Lăng Phong nghe được.

“Ai?! Đi ra” Âm Lăng Phong đột nhiên gầm lên giận dữ, sắc mặt nhất thời cảnh giác.

Huyết Hồ buông tay, sắc mặt trầm tĩnh, thoải mái đi ra từ sau cây đại thụ, ngạo khí nghiêm nghị nhìn người trước mặt.

“Là ngươi!”

Âm Lăng Triệt không nhịn được đánh giá Huyết Hồ, bạc môi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ngả ngớn, thanh âm phiêu đãng bên tai Huyết Hồ: “Ngươi thật ra cũng không tệ lắm, có thể tìm được đường đến đảo Tử Vong này, quả thực là có tài”

“Ngay cả ngươi cũng tìm được thì chuyện này đối với Huyết Hồ ta là quá dễ dàng!”

Huyết Hồ đạm mạc nhìn Âm Lăng Triệt, sắc mặt bình tĩnh giống như đang đi du ngoạn, Âm Lăng Triệt ở trong mắt nàng bất quá chỉ là tép riu.

Nhưng Âm Lăng Triệt cũng không giận, tâm tình vô cùng tốt nhìn Huyết Hồ. Phế vật này càng ngày càng thú vị.

“Các ngươi đến đây làm gì?” Âm Lăng Phong nhíu mày, trong giọng nói vừa lo lắng lại vừa thắc mắc.

Huyết Hồ dựa vào cây đại thụ bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn thẳng người trước mắt, thản nhiên mở miệng: “Ta thích!”

Một câu, lộ ra khí thế uy nghiêm, lãnh ý phiêu đãng, khiến mọi người không còn lời nào để nói.

“Nếu ngươi là muốn tới cướp thần khí hoặc là thần thú như vậy chỉ sợ là ngươi lãng phí công sức rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.