Huyết Hồ nhíu mi thanh tú, con ngươi toàn là mây đen dày đặc, mây mù quay
cuồng, tựa hồ giây tiếp theo thật sự có thể giết người trước mặt.
“Thật đúng là hung dữ”
Nam tử cười nói, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch, tay yêu thương sờ sờ
sợi tóc của Huyết Hồ. Xong lập tức buông tay, nghiêm mặt nói: “Tiểu hồ
ly, sao nàng lại gặp phải Ma tôn Diêm La điện?”
“Ma tôn Diêm La điện?”
Huyết Hồ vốn định nỗi bão, suy nghĩ đột nhiên thay đổi, nghi hoặc hỏi: “Rất lợi hại sao?”
Một số người ở đại lục này nàng cũng biết được một ít. Nhưng cũng chưa có
nghe tới danh xưng Ma tôn này, xem công phu của hắn cũng không phải hạng người tầm thường. Đại lục Huyễn Vũ quả thật là nhân tài đông đúc a!
“Ân, lợi hại!”
Nam tử gật gật đầu cười tà mị, chậm rãi mở miệng, tràn đầy tự tin nói: “Nhưng mà không lợi hại bằng ta!”
Huyết Hồ không nói gì, nhưng đáy mắt có ý khinh bỉ cũng không thoát khỏi mắt của nam nhân kia.
“Như thế nào? Ngươi không tin?” Nam tử trêu tức nâng mi hỏi, tiểu hồ ly này dám xem thường hắn.
Huyết Hồ hơi cử động thân thể, khí phách nghiêm nghị, giọng điệu cuồng ngạo
lên tiếng: “Tin thì sao, không tin thì sao? Các ngươi cũng không lợi hại bằng ta!”
Tiểu hồ ly ngay cả huyễn khí cũng chưa ngộ ra được còn mạnh miệng kêu mình lợi hại!
Nhưng mà ai kêu nàng là tiểu hồ ly của hắn đây, nàng nói cái gì chính là cái
đó. Nam tử gật gật đầu, sủng nịch nói: “Ân, ngươi lợi hại nhất”
Nghe thấy trong giọng nói của nam tử có ý cười, Huyết Hồ bĩu môi đầy không vui.
Buồn cười! Dám hoài nghi thân thủ của Huyết Hồ nàng! Hừ, nàng cho hắn biết hai chữ hối hận là viết như thế nào !
Phút chốc, bàn tay trắng nõn của Huyết Hồ giơ lên, bất ngờ đánh vào nam tử không kịp phòng bị.
Nhưng cổ tay lại bị chặn ở nửa đường.
Nam tử cười đến yêu nghiệt, thanh âm mê hoặc phiêu đãng ở bên tai Huyết Hồ: “Tiểu hồ ly nàng đây là muốn mưu sát chồng sao? Chậc chậc, quả thật là
độc phụ a, người tuấn lãng như ta mà nàng cũng xuống tay được, ha ha…..”
Đại gia ngươi!
Thằng nhãi này…..
Da mặt dày như vậy có thể đem làm vũ khí chống đạn rồi.
Nàng quả thực là hết chỗ nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử, đôi mi thanh
tú nhíu lại. Huyết Hồ đạm mạc mở miệng: “Người quái dị!”
Nam tử lắc đầu, tầm mắt trói chặt hai tròng mắt trong trẻo của Huyết Hồ, mấp máy môi: “Thật đúng là không phải a”