Trương Vũ Trạch bị rùng mình bởi ánh mắt sắc lạnh thấu xương, khiến toàn thân không tự nhiên nhìn chằm chằm vào mình của Đông Phương Hạ! Từ ánh mắt và giọng điệu của hắn có thể thấy, Trương Vũ Trạch không nhìn ra thật giả, bán tín bán nghi!
Không được, phải điều tra rõ tính chân thực của chuyện này! Nếu là thật, tuyệt đối không thể để Lang Quân cướp được hàng, không phải Huyết Lang cần lô hàng đó sao! Vậy thì đợi họ đấu với nhau trước, khi hai bên đều bị thương vong, mình xuất hiện! Đến lúc đó… he he! Ngược lại, không thể mắc bẫy.
Trương Vũ Trạch trầm ngâm một hồi, không nói gì nữa! Cuộc trò chuyện của hai người cũng kết thúc!
Lúc này, vừa hay Đông Phương Mịch Ngâm kéo Trương Hàm ra khỏi phòng hòa nhạc, đi về phía mấy người Đông Phương Hạ!
Đã có em gái của mình đích thân ra mặt, mình đến tìm Trương Hàm, lại thêm cô ta hiểu bây giờ chỉ có mình biết tin tức của An Nhiên, Đông Phương Hạ không lo Trương Hàm không ra! Nhưng, nhìn ánh mắt và thái độ của cô bé này, hình như không muốn ra ngoài.
“Cậu chủ, đã đưa Hàm Hàm đến, mời cậu thẩm vấn!”, Đông Phương Mịch Ngâm cười hi hi đẩy Trương Hàm đến trước mặt Đông Phương Hạ.
Trương Vũ Trạch thấy cuối cùng em gái của mình cũng ra! Tuy hắn không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn không che được sự phấn khởi và lo lắng của hắn. Trước đó hắn bảo Đông Phương Mịch Ngâm gọi Trương Hàm ra, nhưng Mịch Ngâm không thèm để ý hắn! Đúng là tức chết.
Ánh mắt Trương Hàm né tránh nhìn anh trai của mình, ánh mắt đó, đang nghi ngờ anh trai của mình sao lại ở cùng Đông Phương Hạ! Cô ta nhìn vẻ bực bội trên khuôn mặt Đông Phương Hạ, nói: “Đông Phương Hạ, anh tìm tôi?”
“Cô gái, anh Đông Phương Hạ bận trăm công ngàn việc vẫn đến giúp người tình nhỏ của cô truyền tin, nhìn cô thế này, hình như không muốn gặp tôi. Đi theo tôi…”, Đông Phương Hạ nói xong, đi sang một bên.
Trương Hàm nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, đôi mắt long lanh của cô ta sáng lên, xoa đôi má trắng mịn, đỏ giống như quả táo chín, trái tim đập thình thịch liên hồi! Ánh mắt cô hơi liếc nhìn anh trai của mình, thấy anh trai không tức giận, mới chầm chậm bước theo Đông Phương Hạ.
Hàng cây trong vườn đọc sách buổi sáng thỉnh thoảng đung đưa theo gió, thỉnh thoảng đứng im bất động, thỉnh thoảng có mấy chiếc lá đáng thương rơi xuống từ cành cây. Những điều này không ánh hưởng đến sức hút của cây xanh vào cuối thu, có rất nhiều ong mật bay qua bay lại xung quanh đóa hoa, đang tìm kiếm một đóa hoa đẹp.
Tâm hồn Đông Phương Hạ chìm vào cảnh tượng này, ngửi mùi hương hoa tươi mát, anh nhét hai tay vào túi quần, đợi Trương Hàm!
Có cảnh tượng như tiên cảnh, cô gái đáng yêu như thiên sứ! Dạo bước trong bụi hoa, cảnh thật đẹp! Cô gái như vậy, vào khoảnh khắc này, thật thuần khiết!
Trương Hàm đứng trước mặt Đông Phương Hạ, đôi má đỏ ửng, cô vẫn chưa quên câu nói vừa nãy của Đông Phương Hạ, “người tình nhỏ!”
Thấy Trương Hàm muốn nói lại ngừng, đôi môi định mở ra muốn hỏi điều gì lại ngại hỏi, Đông Phương Hạ bật cười! Nụ cười này, không thêm chút màu mè nào, rất đơn thuần, một nụ cười chân thật!
“Đồ ngốc, trước mặt Đông Phương Hạ tôi, còn không thoải mái ra được sao! Cãi nhau với anh trai cô à?”
“Ừm”, Trương Hàm nhìn nụ cười quan tâm của Đông Phương Hạ, gật đầu, nói: “Anh ấy không cho phép tôi qua lại với An Nhiên!”, Trương Hàm nói xong, hai bàn tay ngọc đan vào nhau trước mắt, ngón tay còn quay quay.
Đông Phương Hạ thấy vậy liền ngẩn cười! Cô bé này, quá đáng yêu!
“Hàm Hàm, cô biết mấy ngày nay anh trai cô lo lắng cho cô thế nào không! Gọi điện thì tắt máy, đến trường tìm cô, cô lại trốn không gặp anh ta, cô như vậy, trong lòng anh ta sẽ rất khó chịu! Cô xem, sáng sớm anh ta đã đến đây đợi cô… anh ta…”
“Đáng đời, ai bảo anh ấy vứt thiệp và quà An Nhiên tặng tôi đi! Đây là anh ấy tự làm tự chịu”.
Trương Hàm không đợi Đông Phương Hạ nói hết, liền ngắt lời trách móc! Giọng nói vốn du dương thanh thúy, vào lúc này, trở nên nghẹn ngào, nói xong, đôi môi của Trương Hàm hơi run run, khoang mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống cổ áo trắng tinh.
Đông Phương Hạ thấy vậy cũng đau lòng! Cô gái đáng yêu như thiên sứ này, ai nỡ chọc cô khóc chứ! Đông Phương Hạ dịu dàng lau nước mắt trên đôi má Trương Hàm, nhỏ nhẹ nói:
“Anh trai cô làm vậy là không đúng, nhưng anh ta cũng là quan tâm cô, sợ cô và An Nhiên qua lại sẽ làm lỡ việc học của cô, cô phải hiểu anh ta, biết không? Hàm Hàm, anh ta là anh trai cô, mọi việc anh ta làm đều là vì cô, cô không thể giận dỗi anh ta như thế, hãy trân trọng tình thân này! Mịch Ngâm nói chuyện của tôi cho cô rồi phải không, cô biết không? Sáu năm trước, tôi từng chết một lần, bị ép rời khỏi Yên Kinh, lúc đó, tuy tôi không biết Mịch Ngâm và mọi người có cảm nhận thế nào, nhưng tôi rất hiểu! Anh trai yêu thương mình không còn nữa, Mịch Ngâm sẽ đau lòng tuyệt vọng!” . ngôn tình sủng