Mấy người Thư Lăng Vy, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo thấy ma nữ Tiểu Lâm này quỳ trước Đông Phương Hạ, liền ngạc nhiên nhìn cảnh này! Mấy người Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh lại thấy bình thường, trong trang viên nhà họ Bek, mọi người đều biết Huyết Lang và Huyết Yêu là sư huynh muội, theo tập tục cổ xưa, lại thêm quy tắc của sư phụ họ, sư muội quỳ trước sư huynh cũng không phải chuyện gì lớn.
Sở dĩ Bạch Vỹ kinh ngạc, là khi Tiểu Lâm quỳ xuống, không phải quỳ một chân, mà là hai chân! Hàm ý trong đó, mọi người đều hiểu!
Đông Phương Hạ nhìn Tiểu Lâm long lanh nước mắt, cũng không chịu được! Hận sắt không thành thép nói: “Tiểu Lâm à Tiêu Lâm, em biết em là con át chủ bài trong tay sư huynh, không thể dễ dàng để người khác biết, gây chuyện như này, không phải để kẻ địch biết Lang Quân chúng ta lại có một đại tướng sao! Em muốn đến Yên Kinh, sao không thông báo trước với anh một tiếng, sao em còn giao đấu với Tây Môn Kiếm, em…”
Đông Phương Hạ nói xong, giơ tay lên! Bàn tay trắng ngần lơ lửng trên đỉnh đầu của Tiểu Lâm, cuối cùng vẫn không đánh xuống!
“Đông Phương Hạ…”
Thư Lăng Vy thấy vậy, vội vàng kéo Đông Phương Hạ lại, nháy mắt với mấy người Tây Môn Kiếm!
“Huyết Lang, Tiểu Lâm không ra tay trước mặt các anh em phía dưới! Cũng không có nhiều người biết chuyện này, chỉ có mấy người chúng tôi! Cậu không cần lo lắng”.
“Đúng thế cậu chủ! Có Tiểu Lâm ở đây, chúng ta như hổ mọc thêm cánh! Cũng không sợ Tào Bang nữa!”
Tây Môn Kiếm vừa dứt lời, Dạ Ảnh và Dạ Phong tiến lên nói. Thân thủ của Huyết Yêu vô cùng đáng sợ, tất cả mọi người ở đây cộng lại, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang bằng với cô ấy. Có cô ấy, đám đại tướng của Tào Bang không phải là đại tướng nữa.
“Sư huynh, em sai rồi! Em không dám nữa. Anh cho em ở lại đi! Khi em đến, chị Bek Er nói chỗ anh cần người, không cần thông báo với anh, để anh bất ngờ! Cho nên mới không nói. Nghe thấy anh bị thương, em vội vàng chạy đến, em lo lắng cho anh mà!”
Lời của Tiểu Lâm, khiến trong lòng Đông Phương Hạ khó chịu, trên thế giới này, ngoại trừ người thân của mình! Tiểu Lâm thực sự rất tốt với mình, thân thủ mạnh hơn mình không ít, lại luôn nghe lời mình, đối xử như anh trai ruột.
Đông Phương Hạ thở dài một tiếng, dìu Tiểu Lâm đứng lên, nói nhẹ nhàng: “Muốn ở lại thì ở lại đi! Nhưng, sau này không được tùy tiện ra tay, đánh bất ngờ, mới dồn kẻ địch vào chỗ chết! Kẻ địch không biết có sự tồn tại của em, thì sẽ tăng thêm phần thắng lợi cho chúng ta!”
“Hi hi… em biết sư huynh là tốt nhất!”
Được ở lại, Tiểu Lâm vui hơn bất cứ thứ gì! Cô ấy khoác cánh tay của Đông Phương Hạ, khóe mắt ươn ướt, cười hi hi nói: “Sư huynh, lần này em đến, còn mang thứ khác cho anh! Anh xem”.
Đông Phương Hạ nhìn theo ánh mắt của Tiểu Lâm, hai mươi tử sĩ mang túi lớn trong tay họ đến trước mặt Đông Phương Hạ và mở ra!
Khi nhìn thấy là áo giáp sợi vàng, con mắt đen của Đông Phương Hạ nheo lại, bóp mũi mình theo thói quen, nụ cười nơi khóe miệng vô cùng âm lạnh!
Loại áo giáp sợi vàng này, là do sư phụ của Đông Phương Hạ nghiên cứu chế tạo, chưa nặng đến một cân! Mặc lên người, khi tác chiến với kẻ địch, không những không ảnh hưởng đến hành động, mà đao thương súng đạn không chạm vào được! Còn có tác dụng lớn hơn so với áo chống đạn! Chỉ là giá sản xuất quá cao! Nhà họ Bek giàu có như vậy, nhưng cũng chỉ làm được mầy ngàn chiếc thôi.
Đông Phương Hạ nhìn lại một lượt, ở đây có lẽ có năm trăm chiếc! Bek Er này, sao một lúc lấy ra nhiều như vậy bảo Tiểu Lâm mang cho mình. Có lô áo giáp này, lại thêm bí quyết làm thế nào để phát huy hết tác dụng của ngọc khấu mà sư phụ cho mình, cũng có nghĩa là, Lang Quân có năm trăm anh em có thể tùy ý chém giết trên chiến trường! Đừng nói một đấu một, kể cả một đấu mười, Đông Phương Hạ cũng không lo lắng!
“Tây Môn, lập tức mang áo giáp vào võng đạo, cho hai mươi anh em này vào Thiên Lang Đường, cùng với các anh em khác huấn luyện anh em bị thương, gia tăng tốc độ!”, Đông Phương Hạ nói xong, đưa bí quyết mà Tiểu Lâm vừa đưa mình cho Dạ Ảnh, lại nói: “Dựa theo phương pháp bên trên, điều chế nước ép ngọc khấu lại từ đầu, như vậy có lẽ có thể giảm một nửa thời gian