Ngày hôm sau, Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi tới trường học dàn xếp, bảo lớp trưởng quản lý lớp học, sau đó mới tới một quán cà phê nổi tiếng ở Yên Kinh.
Tối hôm qua, Diệc Phi đã liên lạc với bạn cô, hẹn vào mười giờ sáng nay.
Hôm nay Đông Phương Hạ không ăn mặc rộng rãi thoáng mát nữa, mà mặc một bộ vest được nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Ý đến nhà họ Bek thiết kế riêng cho anh. Bất luận xét về mặt kỹ thuật hay chất liệu, bộ vest này đều là hàng độc trên thế giới.
Vốn Đông Phương Hạ đã rất đẹp trai rồi, mặc bộ vest này vào, khí chất của anh lập tức thay đổi. Vẫn là nền tảng vốn có, nhưng lại thêm nét gì đó thần thái tà mị, khiến Nam Cung Diệc Phi không khỏi sững sờ, đồng thời âm thầm líu lưỡi, anh thật sự rất giống một vị hoàng tử của vương quốc bên Châu Âu.
Đông Phương Hạ cũng không định ăn diện, nhưng nghĩ tới chuyện mình sắp đi gặp người theo đuổi Nam Cung Diệc Phi một thời, anh cảm thấy mình không thể làm cô mất mặt được. Diệc Phi cũng đã nhìn ra điểm này, cô không ngờ là cậu thiếu gia Đông Phương Hạ này cũng tinh tế như thế.
Sau khi xuống xe, nhân viên lái chiếc Mercedes của Đông Phương Hạ đi. Nam Cung Diệc Phi khoác tay Đông Phương Hạ một cách tự nhiên, tươi cười bước vào trong.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Một nữ nhân viên mỉm cười, lễ phép hỏi, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
“Ghế A-13, anh Âu Dương”, Nam Cung Diệc Phi nói.
“Vâng, mời đi bên này”, nhân viên vươn tay ra, ra hiệu Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi đi theo mình.
Đông Phương Hạ tùy ý liếc nhìn xung quanh. Quán cà phê này theo phong cách Châu Âu, trong số những người tới đây, có doanh nhân thành đạt, có những cặp đôi yêu nhau, hầu hết đã kín chỗ rồi. Nền đại sảnh sáng bóng, không khí khá tốt, còn phát một bản nhạc nhẹ nhàng, là một nơi yên tĩnh thích hợp để thả lỏng.
Nhân viên đưa Đông Phương Hạ và Nam Cung Diệc Phi vào trong một phòng bao sang trọng. Âu Dương Tuấn thấy Nam Cung Diệc Phi khoác tay một người đàn ông xa lạ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Tối hôm qua, Nam Cung Diệc Phi đã nói cho Âu Dương Tuấn biết người đàn ông trước mặt là ai. Ngoài chồng chưa cưới của Nam Cung Diệc Phi - cậu cả nhà họ Đông Phương, thì còn là ai được nữa?
Anh ta lập tức đứng lên đón tiếp.
“Đông Phương Hạ, đây là Âu Dương Tuấn, là bạn tốt của tôi. Âu Dương, anh ấy chính là Đông Phương Hạ, tối qua tôi đã nói với anh trong điện thoại rồi”, Nam Cung Diệc Phi giới thiệu.
Đông Phương Hạ quan sát người đàn ông tên là Âu Dương Tuấn này. Anh ta chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt điển trai, mặc áo sơ mi kẻ ca rô màu lam nhạt, phần cổ tay áo xắn lên, gọn gàng nhưng lại mang theo sự hoa mỹ, đồng thời còn toát lên nét gợi cảm khó tả, như hoàng tử vừa tham dự một buổi tiệc tối xa hoa xong, tiện tay vứt bỏ bộ lễ phục.
“Chào anh, Đông Phương Hạ!”
Nam Cung Diệc Phi nói không sai, quả thật là một soái ca! Đông Phương Hạ vươn bàn tay trắng nõn ra.
“Chào anh, Âu Dương Tuấn”, Âu Dương Tuấn cũng vươn tay, bình tĩnh quan sát Đông Phương Hạ.
Vẻ mặt tươi cười gian gian, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng hơi nhướng lên, như luôn mang theo ý cười, giống vầng trăng lơ lửng giữa bầu trời đêm, thế nhưng, trong nụ cười ấy lại mang theo chút gì đó lạnh giá. Làn da trắng nõn làm nổi bật lên bờ môi hồng nhạt, trên khuôn mặt là những đường nét tuấn tú hoàn mỹ, tai trái đeo bông tai kim cương sáng lấp lóe, mang đến cảm giác suồng sã cho nét đẹp của anh.
Đông Phương Hạ đúng là xứng danh thiếu gia hàng đầu của Yên Kinh, trong lòng Âu Dương Tuấn thầm nghĩ.
Nhưng điều khiến Âu Dương Tuấn cảm thấy bất ngờ là thời khắc chạm vào tay Đông Phương Hạ, anh ta cảm thấy tay mình như bị gọng kìm kẹp lấy, cơn đau truyền tới tận trái tim, khiến anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Đông Phương Hạ chỉ muốn thăm dò xem Âu Dương Tuấn là người có tố chất tâm lý tốt hay là… Thấy sắc mặt của anh ta tái đi, anh lập tức ngưng dùng lực.
Chỉ mấy giây mà thôi, Nam Cung Diệc Phi không hề hay biết chuyện vừa xảy ra.
Ba người ngồi xuống, nữ nhân viên lễ phép hỏi: “Xin hỏi các anh cần gọi gì?”
“Anh Âu Dương, xin cứ tự nhiên”, Đông Phương Hạ phong độ vươn tay ra, ý bảo Âu Dương Tuấn gọi, sau đó hỏi Nam Cung Diệc Phi thích gì, cuối cùng mới nói: “Cho tôi một ly Blue Moutain lạnh là được”.
“Vâng, xin chờ một lát”.