Nghe vậy, Lãnh Lạc thật sự muốn rút dao chém về phía An Nhiên: "Muốn hỏi thì cứ hỏi, có trả lời hay không là chuyện của tôi, có đánh hay không thì phải xem cậu hỏi cái gì!"
"Em... Vậy thì em không hỏi nữa. Em đi luyện công đây".
An Nhiên cũng sợ Lãnh Lạc lắm, nói xong chỉ nhìn cô ấy một cái rồi định quay người đi.
Dáng vẻ muốn hỏi nhưng không dám hỏi ấy của An Nhiên gợi lên sự tò mò của Lãnh Lạc. Thấy cậu ta định chuồn mất, cô ấy đứng lên hô to.
"Đứng lại!"
Giọng nói lạnh lẽo ấy khiến An Nhiên run rẩy. Cậu ta quay người lại, cầu xin: "Sư tỷ, sư tỷ tốt... Chị bỏ qua cho em đi! Em không hỏi nữa là được mà, chị cứ coi như vừa rồi em không nói gì cả..."
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh ấy làm An Nhiên sợ đến mức lùi về phía sau liên tục.
Thấy Lãnh Lạc có dấu hiệu ra tay, vẻ mặt của An Nhiên trở nên kiên quyết, không còn nhu nhược như vừa rồi nữa. Cậu ta cắn răng nói: "Hỏi thì hỏi, cùng lắm thì bị chị đánh một trận thôi. Kiểu gì lão đại cũng sẽ báo thù cho em, chị cũng không dám đánh lão đại. Vả lại, vì lão đại, em sẵn lòng để chị đánh".
Nghe vậy, Lãnh Lạc chẳng hiểu gì cả. Sao thằng nhóc An Nhiên này lại lôi Bek Ji vào?
"Sư tỷ, em muốn hỏi là, chị có thích lão đại của em không".
"Không thích!"
Nghe Lãnh Lạc nói vậy, An Nhiên cười phá lên, mừng rỡ và đắc ý.
Thấy thế, Lãnh Lạc hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì, ha ha ha... Sư tỷ, em biết chị có thích lão đại của em không rồi".
"Biết mà cậu còn cười".
An Nhiên ngồi xổm xuống đất, ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Đương nhiên là phải cười chứ, em cười vì chị nói dối mà không đỏ mặt. Lúc ở đại học Yên Kinh, lão đại từng nói, khi hỏi một cô gái có thích mình hay không, nếu cô ấy nói là không thích thì tuyệt đối đừng tức giận, bởi vì con gái luôn ngại ngùng, rụt rè, nói không thích thì có nghĩa là thích".
Nghe lời giải thích của An Nhiên, Lãnh Lạc siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào An Nhiên: "Vậy nếu tôi nói thích thì sao?"
"Nếu sư tỷ nói thích thì có nghĩa là..."
"Bụp... A..."
"Có nghĩa là cậu muốn chết rồi!"