Nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Hác Hiên, trong lòng Đông Phương Hạ cực kỳ dễ chịu, nói: “Anh đến đây càng hay, đi thôi!!”
“Đi đâu?”
“Sao lại nhiều lời không đâu như vậy, đi rồi sẽ biết!!”
Đông Phương Hạ tức giận nhìn đến bộ dạng hào hứng của Hác Hiên. Diệc Phi liền bật cười!
Đông Phương Hạ à Đông Phương Hạ, cậu không nhìn thấy người của tôi ở đây sao, sao lại không cho chút mặt mũi chứ! Hác Hiên tôi dù sao cũng là trưởng phòng, sao đến chỗ cậu, chẳng tính là gì vậy.
Hác Hiên thực sự buồn bực vô cùng, lúc nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi cười xấu xa, nếu không phải nhìn thấy bên cạnh Đông Phương Hạ có nhiều cao thủ như vậy, anh ta nhất định sẽ nhân cơ hội Đông Phương Hạ tạm thời không thể dùng đến võ công này, dạy dỗ Đông Phương Hạ một trận.
Sánh vai đi cùng Đông Phương Hạ và Diệc Phi. Lúc nhìn thấy Vương Thiến Thiến đi phía trước dẫn đường, Hác Hiên liền nghi hoặc, trong lòng nghĩ con gái nuôi của Tư Mã Lâm, nữ cố vấn của Tào Bang sao lại ở cùng Đông Phương Hạ!
Hác Hiên nhìn xung quanh, lúc phát hiện đều là người của Đông Phương Hạ, không có lấy một kẻ địch, càng thêm nghi hoặc!
“Đông Phương Hạ, cậu và Vương Thiến Thiến…”
Đông Phương Hạ biết Hác Hiên nhất định sẽ hỏi việc này, dẫu sao thân phận trước đây của Vương Thiến Thiến vẫn còn đó! Hác Hiên là người của cục an ninh quốc phòng, nắm khá rõ những việc trong thế giới ngầm, anh ấy không hỏi mới là lạ!
“Thôi được rồi!!”
Đông Phương Hạ đã nói như vậy, Hác Hiên còn có thể nói gì được nữa chứ! Không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.
Mặc dù tiếng trò chuyện giữa Hác Hiên và Đông Phương Hạ khá nhỏ, nhưng Vương Thiến Thiến ở phía trước vẫn nghe thấy! Lúc nghe thấy Đông Phương Hạ nói Trương Vũ Trạch là người của mình, mà Vương Thiến Thiến cô ta vẫn chưa thể nói chắc chắn, trong lòng Vương Thiến Thiến có chút khó chịu!
Trong lòng Huyết Lang rốt cuộc nghĩ như nào đây, mình đã giúp anh ta nhiều như vậy rồi, mà đến bây giờ anh ta vẫn không coi mình là người của anh ta, lẽ nào là bởi vì mười tử sĩ vừa mới mất đi đó.