Huyết Lang Báo Thù

Chương 210: Chương 210: Câu chuyện






Đông Phương Hạ chỉ cười nhàn nhạt trước sự nhiệt tình của Vương Á Hổ, dùng ánh mắt ra ý cho Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ mau chóng đi sắp xếp.

Trước khi đi khỏi, Tây Môn Kiếm âm thầm giơ thế tay với Đông Phương Hạ!

Vương Á Hổ thấy Huyết Lang không đồng ý với yêu cầu của mình, cũng hơi bực bội!

“Anh Hổ, phía Huyền Vũ Đường có Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ và một nửa số anh em của Bạch Hổ Đường, cho dù kẻ địch dùng gấp đôi binh sĩ đến tấn công, cũng không chiếm được ưu thế! Ngược lại, phía Bạch Hổ Đường trống không, ngộ nhỡ Tào Bang biết chuyện này, phát động tấn công ở đó, anh em của Bạch Hổ Đường sẽ gặp khó khăn! Cho nên, anh và Vỹ Kỳ ở lại đây, hôm nay phải đề cao cảnh giác!”

Vương Á Hổ nghe thấy có nhiệm vụ, liền rất có tinh thần, vỗ ngực bảo đảm thề chết bảo vệ chiến đường.

Đông Phương Hạ nói nhỏ bên tai Hoàng Vỹ Kỳ: “Tối nay không được mở cửa kinh doanh, bảo các anh em còn lại rút hết về chiến đường!”

Hoàng Vỹ Kỳ nghe xong liền nghi hoặc, khi nhìn ánh mắt của Đông Phương Hạ, liền hiểu ra! Thế là, anh ta bình thản gật đầu, cùng Vương Á Hổ đứng lên rời đi.

Khi chỉ còn lại Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ nhận được tin nhắn của Tây Môn Kiếm: “Máy nghe trộm trên người phu nhân đã được tắt”.

Quy tắc cũ, Đông Phương Hạ xem xong tin nhắn liền xóa! Thở mạnh một hơi! Vừa nãy những gì anh bố trí, đều là chuẩn bị vì Tào Bang. Đông Phương Hạ muốn nâng cao thực lực của các anh em, nhưng có thể đánh thương Tào Bang, đương nhiên là tốt nhất!

Máy nghe trộm trên người Thư Lăng Vy đã được tắt, Đông Phương Hạ cũng không cần cẩn thận suy nghĩ mỗi một câu nói của mình nữa!

Anh nằm thoải mái trên sofa, hai chân gác lên bàn trà! Con mắt nhắm hờ, dáng vẻ nhàn nhã, khóe miệng nhếch cười, còn huýt sáo.

Thư Lăng Vy thấy vậy suýt nữa đập chiếc ly trên bàn trà lên Đông Phương Hạ! Đã là lúc nào rồi, Tào Bang sắp tấn công rồi, sao anh còn bình tĩnh như vậy.

“Huyết Lang, anh thật ung dung tự tại đấy!”

“Ôi trời, bình thường thôi!”

Đông Phương Hạ cười hi hi, không nhìn Thư Lăng Vy một cái. Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh trêu đùa cùng Thư Lăng Vy! Đột nhiên, Đông Phương Hạ rất nhớ lúc ban đầu quen biết Thư Lăng Vy. Tận sâu trong lòng, Đông Phương Hạ thực sự không hy vọng Thư Lăng Vy là gián điệp, đây là người khác hãm hại cô.

“Còn bình thường thôi! Anh…”

Thư Lăng Vy không thể nhịn được vung tay đấm Đông Phương Hạ một cái, theo cách nói của cô, khi không thể dùng ngôn ngữ giao tiếp nữa, nắm đấm là cách giải quyết tốt nhất.

Đáng tiếc, Đông Phương Hạ không cho Thư Lăng Vy cơ hội này, trong khoảnh khắc Thư Lăng Vy ra tay, anh liền giơ tay tóm lấy nắm đấm sắp đánh vào người mình của Thư Lăng Vy! Cười như không cười nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng ngần của Thư Lăng Vy!

“Cô không đánh thắng được tôi đâu”.

“Tôi không đánh thắng được anh thì anh không cho tôi đánh sao!”, Thư Lăng Vy muốn khóc mà không ra nước mắt, gặp phải một người chồng chưa cưới hết cách.

“Được thôi! Đợi khi cô thành người của thôi thực sự, tôi cho cô đánh!”

“Hừ, trở thành người phụ nữ của anh, cả đời tôi xong rồi!”, Thư Lăng Vy trừng mắt hằm hằm nhìn tay của Đông Phương Hạ tóm mình, tức giận bừng bừng.

Đông Phương Hạ bĩu môi: “Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi! Anh từng dịu dàng với tôi, quan tâm tôi, chu đáo với tôi chưa! Gả cho anh, có lẽ cuộc sống sau này của tôi cứ cãi qua cãi lại thế này rồi!”

Vãi, thế cô từng dịu dàng với tôi chưa? Mẹ kiếp, động một cái là ra nắm đấm, nếu không phải tôi có chút bản lĩnh, có lẽ sớm bị cô đánh đến mức tìm răng khắp mặt đất rồi.

Đông Phương Hạ hắng giọng, cười ha ha nói: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi kể cho cô một câu chuyện, câu chuyện có thật! Sau khi nghe xong, cô nói suy nghĩ và cảm nhận của mình! Thế nào?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.