Đông Phương Hạ nghe giọng nói nghẹn ngào của Đồng Đồng, bờ môi của anh hơi mấp máy nói: “Bố không nổi giận! Đồng Đồng ngoan…”
Long Nhã Nhàn đi đến, hỏi: “Xử lý xong rồi?”
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Thật ngại quá, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn! Nhã Nhàn, hay là thế này, tôi bảo người của tôi đưa hai người về trước, hôm khác có thời gian tôi đưa Đồng Đồng đi chơi”.
“Không cần đâu! Tôi không muốn lỡ thời gian của cậu, hôm nay rất xin lỗi!”
Long Nhã Nhàn từ chối, Đông Phương Hạ tâm trạng không tốt, không nói gì, anh bế Đồng Đồng đi ra ngoài!
Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ bế một cô bé đi ra, chưa đợi họ kinh ngạc, câu nói sau đó của Đồng Đồng trực tiếp khiến họ sửng sốt tại chỗ.
“Bố ơi, hai dì này đẹp quá!”
Sau một hồi sửng sốt, ánh mắt của Diệc Phi và Lăng Vy giống như nhau, đầu tiên là nhìn Đông Phương Hạ, rồi lại nhìn Đồng Đồng, cuối cùng mới nhìn sang Long Nhã Nhàn bên cạnh Đông Phương Hạ! Cô bé này gọi Đông Phương Hạ là bố, lẽ nào là con gái bên ngoài của Đông Phương Hạ!
“Hai dì ấy là vợ của bố, đương nhiên là đẹp rồi!”, Đông Phương Hạ cười một tiếng, giao Đồng Đồng cho Long Nhã Nhàn, nói với Bạch Vỹ: “Phái người đưa hai mẹ con họ về!”
“Vâng”, Bạch Vỹ cung kính trả lời.
Đồng Đồng bám trong lòng Long Nhã Nhàn, nói với Đông Phương Hạ: “Tạm biệt bố!”
“Tạm biệt!”
Đợi sau khi Long Nhã Nhàn và con gái đi khỏi hoàn toàn, nụ cười của Đông Phương Hạ liền biến mất, quay người nhìn Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy vẫn đang nghi hoặc, nói: “Đi thôi!”
“Đông Phương Hạ, hay là anh đi trước đi! Chốc nữa em tìm anh, anh thấy được không?”, Diệc Phi nói với Đông Phương Hạ bằng giọng điệu thương lượng.
“Tây Môn, anh ở lại!”, Đông Phương Hạ nói xong, đi đến bên cạnh Viên Hào, nói: “Anh Hào, cùng đi đi! Có vài người ở đây nhìn là buồn nôn!”