Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt Đông Phương Hạ liền thay đổi, nụ cười xấu xa đó lại xuất hiện trên khóe miệng anh!
Sự thay đổi này, khiến Nam Cung Diệc Phi hơi ngây ra! Cô đang chuẩn bị lắng nghe từng chút một những chuyện xảy ra trong sáu năm này của Đông Phương Hạ, nào ngờ Đông Phương Hạ lại đột nhiên nói đùa trong bầu không khí này.
“Đông Phương Hạ, mặc dù tối đó anh đã kể cho ông nội và mọi người những chuyện xảy ra trong mấy năm này của anh, nhưng anh chỉ chọn ra những điểm quan trọng để nói! Cuộc sống của anh, tình cảm của anh, kinh nghiệm của anh, tôi nghĩ không đơn giản như vậy! Nói không chừng anh còn che giấu điều gì đó!
Tôi là vợ chưa cưới của anh, có trách nhiệm phải biết, nhưng tôi không yêu cầu bắt buộc anh phải nói cho tôi biết, tôi chỉ hy vọng anh để tôi cùng anh chia sẻ gánh vác những việc hiện tại và tương lai của anh! Đông Phương Hạ, thực ra tôi nhìn thấy được, sáu năm tôi luyện, anh đã không còn là cậu ấm “đúng chuẩn” nữa, suy nghĩ của anh tinh tế, bình tĩnh, điềm đạm. Mặc dù kiêu ngạo, nhưng lại có một mục đích sâu xa hơn. Anh ra tay tàn nhẫn, chưa từng nhân từ! Vừa nãy ở nhà ăn, trong lúc đang nói cười anh làm thế nào phế đi Khương Hàm Hy đó, tôi cũng nhìn không rõ, còn chưa từng nghĩ đến anh sẽ như vậy! Anh biết đấy, từ nhỏ tôi lớn lên ở Trung Nam Hải, cao thủ tôi gặp qua không ít!”
Giọng nói của Nam Cung Diệc Phi rất dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng đó, dường như mang theo chút kinh ngạc! Ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Đông Phương Hạ, trán tựa nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Đông Phương Hạ!
Người đàn ông này, tất cả những gì anh thể hiện ra, đều không giống như một người mới hai mươi mốt tuổi! Không chỉ có tà mị, mà toàn thân đều ẩn chứa bí mật, khiến người khác khó nắm bắt!
Nghe thấy từng câu từng chữ của Diệc Phi! Hai hàng lông mày mảnh mai của Đông Phương Hạ khẽ chau, mới ở chung vài ngày, sao Nam Cung Diệc Phi có thể nhìn ra những điều này! Bản thân mình đâu có thể hiện ra! Thật thông minh!
“Diệc Phi, có một số thứ quá thông minh không nhất định là chuyện tốt! Ha ha, nhưng, may mắn cô là người của tôi, không phải là kẻ địch! Cô đối với tôi như vậy, Đông Phương Hạ tôi sao có thể phụ lòng cô!”
Ngừng một chút, Đông Phương Hạ tiếp tục nói: “Những năm này tôi thực sự là ở nhà họ Bek! Nhưng không phải lúc nào cũng ở Úc, khoảng một nửa thời gian, tôi sẽ mang theo mấy người Tây Môn Kiếm bọn họ đi ra ngoài, trừ khử những kẻ thù mạnh của nhà họ Bek! Cô cũng có thể hiểu là chúng tôi sống trên mũi đao, lúc nào cũng có thể mất mạng!”
“Những điều này tôi đã được nhìn thấy! Tối đó bố của Tư Mã Trưởng Phong muốn đem anh đi, người của anh bình tĩnh phế đi hơn mười quân nhân giải ngũ! Sau đó còn bị Tây Môn Kiếm mắng mỏ! Ngoài ra, anh đây là trở về nhà, đã là nhà của mình, có ai dám động vào anh, thế mà, người của anh lại nửa bước không rời bảo vệ bên cạnh anh, không chút lơi lỏng cảnh giác, khí tức đó, rất mạnh! Tất cả mọi việc đều cho thấy, anh không đơn giản như vẻ bề ngoài!”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ liền rút tay khỏi eo Diệc Phi, nhìn người vợ chưa cưới này của mình đầy tán thưởng: “Đúng vậy, cô nói không sai! Diệc Phi, thực ra cũng không có gì, nếu cô đã là vợ chưa cưới của tôi, người kề vai sát cánh trong tương lai! Tôi cũng không giấu cô nữa. Tôi là đao phủ, ác quỷ giết người không chớp mắt! Đắc tội với không ít người trong thế giới ngầm! Bek Er là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Bek, người có ý với cô ấy nhiều không kể xiết, còn có một vài người phái sát thủ đến. Để bảo vệ Bek Er, tôi đã dẫn theo các anh em tử sĩ giết không ít sát thủ, cho dù anh em chúng tôi có ngã xuống, cũng tuyệt đối không có một ai chùn chân. Chúng tôi, là một bầy sói, mà tôi, được gọi là “Huyết Lang”!”
Nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi trầm tư! Đông Phương Hạ thở ra một hơi, lại nói: “Hiện tại, tôi đang theo con đường xã hội đen! Ba năm trước, tôi đã bắt đầu phái người đến Yên Kinh! Diệc Phi, cô cũng biết, Nhà họ Tư Mã không chỉ có đen, mà còn có trắng! Chỉ có thể phát triển hai giới, mới có thể trừ khử được hoàn toàn bọn họ, con đường này! Hiện tại tôi cũng không nói trước được sẽ như nào! Nhưng tôi không thể nói cho những người anh em của tôi suy nghĩ này, hành quân đánh trận, một khi sĩ khí sút kém, không có mục tiêu! Sẽ xảy ra hậu quả gì? Hơn nữa, tôi còn đắc tội với một người, một người tôi không thể không sợ! Người đó, đến bây giờ tôi cũng không biết cô ấy là ai!”
Lúc nói đến “cô ấy” đó, sắc mặt Đông Phương Hạ trở nên vô cùng khó coi! Cũng có một chút sợ hãi! Trên đời này, người có thể khiến Đông Phương Hạ sợ hãi, không biết sẽ là một người như thế nào!
Do trời tối, Diệc Phi không phát hiện ra sắc mặt Đông Phương Hạ thay đổi! Nhưng từ trong giọng nói của Đông Phương Hạ có thể nghe ra một chút đầu mối, thế là, nghi hoặc nói: “Người khiến anh sợ hãi! Anh còn không biết cô ấy là ai?”
“Ừm. Cô ấy là nữ, khoảng hai mốt hai hai tuổi! Bất kể lúc nào, cũng mang theo bộ dạng lạnh lùng, tôi chưa từng thấy cô ấy cười! Võ công của cô ấy, cao hơn rất nhiều người tôi đã gặp từ trước đến nay! Rất nhiều lần tôi bị thương dưới tay cô ấy, nhưng cô ấy lại không giết tôi! Nói sẽ từ từ hành hạ tra tấn tôi, mạng của tôi nằm trong tay cô ấy!”, Đông Phương Hạ miễn cưỡng cười một tiếng, cô gái đó, quá đáng sợ!
Mặc dù Nam Cung Diệc Phi chưa được nhìn thấy thực lực thật sự của Đông Phương Hạ, nhưng một người thường nhảy múa trên mũi đao, chém giết vô số sát thủ, sẽ kém cỏi sao! Một người như vậy, lại bị một cô gái mới hai mốt hai hai tuổi coi khinh! Cô có thể không tò mò sao?
“Người như vậy, gặp được cô ấy là may mắn của anh! Nhưng sao anh lại chọc đến! Nếu sự tình không nghiêm trọng, người ta chắc hẳn cũng không làm như thế với anh!”, Diệc Phi cười như không cười nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ. Ánh mắt đó rất có ý tứ!