“Bố…bố ơi…”
Lúc Đông Phương Hạ nhíu mày, một giọng nói nghẹn ngào ở một bên vang lên! Đông Phương Hạ quay mặt sang, nhìn thấy Dạ Phong ôm Đồng Đồng đi về phía mình, lập tức bước lên, ôm lấy Đồng Đồng!
“Bố ơi…không thấy mẹ đâu nữa! Con sợ…”
“Đồng Đồng đừng sợ, có bố ở đây!”
Lúc nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Đồng Đồng ngấn lệ, trên má còn có hai vệt nước mắt, Đông Phương Hạ không hiểu tại sao bỗng cảm thấy buồn!
“Cậu chủ, Đồng Đồng bị dọa sợ!”, Dạ Phong nói với Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ gật đầu, để Dạ Phong dẫn Đồng Đồng đi nghỉ ngơi trước! Sau đó mới đi về phía Bạch Vỹ.
“Huyết Lang, Bạch Vỹ làm việc không tốt! Không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn để bốn anh em mất mạng”.
“Không nói những điều này nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói chi tiết cho tôi!”
Bạch Vỹ vùi mặt xuống, khẽ nói: “Sự việc là như này. Lúc rời “Tần Lĩnh” mọi chuyện đều rất bình thường! Lúc gần đến đây, chính là ở chỗ rẽ bên đó, khi xe của chúng tôi giảm tốc độ, hai bóng người từ trong bóng tối vụt ra, sau khi đập vỡ cửa kính xe, dao găm trong tay chỉ thẳng vào Long Nhã Nhàn ở ghế sau! Phát hiện có người tập kích, tôi và các anh em Thiên Lang Đường lập tức hành động, nhưng thân thủ của đối phương rất mạnh, một đánh một, tôi không đánh bại được một trong số bọn chúng! Chưa đến hai hiệp, anh em Thiên Lang Đường đã ngã xuống hai người. Long Nhã Nhàn quả thực là một cao thủ, là người còn đáng sợ hơn cả Tây Môn Kiếm. Nhìn thấy có người tấn công cô ta, cô ta vừa bảo vệ Đồng Đồng không bị bất kỳ tổn hại nào, vừa đánh cho một tên đối thủ liên tiếp lùi về sau”.
Bạch Vỹ mím đôi môi có chút khô, tiếp tục nói: “Kẻ giao đấu với tôi, nhìn thấy người của mình bị Long Nhã Nhàn đánh cho liên tiếp lùi về sau, liền chuyển mũi nhọn chuẩn bị tấn công Đồng Đồng trong lòng Long Nhã Nhàn! Long Nhã Nhàn vì bảo vệ Đồng Đồng, bị đối phương liên thủ đánh cho bị thương. Không còn cách nào khác, Long Nhã Nhàn liền giao Đồng Đồng cho tôi, tôi và hai người anh em bảo vệ Đồng Đồng rời đi, tôi bị thương, hai người anh em đó vì yểm hộ cho tôi rời đi mà hy sinh! Long Nhã Nhàn cũng đuổi theo bọn chúng. Lúc tôi đưa Đồng Đồng về đây, đã thấy lửa bốc ngùn ngụt ở phía đối diện!”
Nói xong, Bạch Vỹ hổ thẹn nhìn đến vẻ mặt không chút thay đổi của Đông Phương Hạ, tối nay nếu không phải Bạch Vỹ vì bảo vệ Đồng Đồng mà rời đi, anh ta sẽ không bỏ mặc các anh em của mình. Đương nhiên, đối phương rất mạnh, Bạch Vỹ chỉ có thể bảo vệ tính mạng của mình, về sau mới có cơ hội báo thù cho các anh em đã mất.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Long Nhã Nhàn, Đông Phương Hạ đã cảm thấy người phụ nữ Long Nhã Nhàn này không đơn giản. Hôm nay Long Nhã Nhàn ở vườn bách thú nói với Đông Phương Hạ những lời đó, mặc dù Đông Phương Hạ không có biểu hiện gì, nhưng lại càng tin chắc Long Nhã Nhàn là người không tầm thường!
Việc gặp phải tập kích này, Đông Phương Hạ không ngờ tới! Nhưng chuyện này đã khiến Đông Phương Hạ chú ý, Đông Phương Hạ cũng không biết là tại sao, anh luôn cảm thấy việc Long Nhã Nhàn gặp phải tập kích có liên quan đến mình. Tại sao lại có cảm giác như vậy, Đông Phương Hạ tạm thời không thể nói rõ được!