Nghĩ đến chị Nghiên, trên khuôn mặt Đông Phương Hạ liền xuất hiện nụ cười ngọt ngào hạnh phúc! Nhưng nghĩ đến việc không biết lúc nào mới có thể gặp được chị Nghiên, Đông Phương Hạ lại trở nên buồn bã!
Một cơn gió lạnh từ cửa sổ ập tới, Đông Phương Hạ siết chặt cơ thể! Vừa rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy có người ở bên cạnh mình, chưa đợi Đông Phương Hạ quay đầu lại nhìn, một chiếc áo khoác dày đã được khoác lên trên cơ thể thon dài của Đông Phương Hạ!
Dưới ánh đèn chiếu rọi, lúc Đông Phương Hạ nhìn thấy rõ dung nhan thành thục tuyệt thế, cúi xuống nhìn áo khoác trên người! Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ! Sống mũi cay cay, khoảnh khắc ôm chặt người phụ nữ vào lòng. Người phụ nữ rõ ràng cảm thấy cơ thể Đông Phương Hạ đang run rẩy! Lập tức, trong ngực liền nhói đau.
Nhón chân lên, người phụ nữ để mặc Đông Phương Hạ ôm lấy mình! Cô chỉ muốn cho Đông Phương Hạ một chút ấm áp, việc ở Yên Kinh đã xử lý xong, trong lòng Đông Phương Hạ có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là không nói ra mà thôi! Lúc này, ôm Đông Phương Hạ, lặng lẽ ở bên cạnh anh mới là chân thật.
Ôm chặt cô gái này, Đông Phương Hạ cảm thấy như có được cả thế giới, rất lâu mà anh không buông tay ra.
Anh càng lúc càng ôm chặt hơn, khiến cô gái trong lòng sắp nghẹt thở. Nhưng cô không nhắc nhở Đông Phương Hạ, một lúc lâu sau anh mới buông tay ra.
Vừa rồi Đông Phương Hạ đắm chìm trong nỗi nhớ chị Nghiên, đang lạnh thì có người khoác áo vào cho anh. Trước kia ở bên cạnh chị Nghiên, chị ấy cũng thường xuyên chăm sóc anh, vậy nên anh còn tưởng là chị ấy.
Nhưng khi nhìn thấy rõ người đó là ai, Đông Phương Hạ mới phát hiện ra mình đã nghĩ quá nhập tâm. Đây không phải chị Nghiên, mà là Nam Cung Diệc Phi.
Diệc Phi đi cùng với Thư Lăng Vy, vừa rồi cũng ở trong đại sảnh. Nhưng khác với sự ồn ào của Thư Lăng Vy, cô chỉ nói chuyện với Trương Vũ Trạch và Vương Thiến Thiến. Sau khi Dạ Phong đi vào, Nam Cung Diệc Phi mới biết Đông Phương Hạ ở bên ngoài.
Thực ra Diệc Phi đã đứng ở sau lưng Đông Phương Hạ từ lâu rồi, chỉ không lên tiếng quấy rầy anh mà thôi. Gió lạnh thổi tới, cô lo rằng anh mặc ít dễ bị cảm, vậy nên mới mang áo tới.
Phát hiện ra tâm trạng của Đông Phương Hạ hơi chùng xuống, Nam Cung Diệc Phi dịu dàng cài cúc áo vào cho anh, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Trông anh có vẻ không được vui cho lắm".
Đông Phương Hạ lắc đầu: "Không có gì, anh chỉ nhớ tới một người thôi. Phải rồi, Diệc Phi, em tới từ bao giờ vậy?", Đông Phương Hạ không muốn nói những chuyện về chị Nghiên với Diệc Phi, không phải bởi vì anh không coi cô là người một nhà, mà là bận tâm tới cảm nhận của cô.
Diệc Phi rất thông minh, sao lại không biết Đông Phương Hạ đang chuyển chủ đề cơ chứ. Nhưng Đông Phương Hạ không muốn nói thì cô cũng không miễn cưỡng anh, bèn nói: "Được nửa tiếng rồi. Em lo ngày mai không tới kịp nên cùng Lăng Vy tới trước".
"Ồ...", Đông Phương Hạ sực hiểu.
"Đông Phương Hạ, hồi chiều Thư Tiệp... Thư Tiệp hẹn em đi ra ngoài, hỏi chuyện liên quan đến anh".
Nghe vậy, Đông Phương Hạ khẽ nhíu mày: "Đừng để cô ta biết nhiều về chuyện của anh".
"Em biết, vậy nên em không nói. Em chỉ nói anh là Huyết Lang của Lang Quân, những chuyện khác thì em không rõ lắm".
Nam Cung Diệc Phi đâu dám nói lung tung. Đông Phương Hạ là người đàn ông của cô, cô phải suy nghĩ cho anh chứ. Còn nữa, cô nghi ngờ thân phận của tên Trịnh Hưng Hải đó có vấn đề. Trước khi biết tận gốc rễ, cô sẽ không tùy tiện nói cho Thư Tiệp, dù rằng Thư Tiệp cũng là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ.