Nghĩ tới An Nhiên, Bek Er cảm thấy buồn cười. Cậu em đó dẻo miệng, gặp ai cũng đon đả chào hỏi. Tới nhà họ Bek mới gần hai tháng mà cậu ta đã có thể đấu với cả đám cao thủ trong gia tộc rồi.
An Nhiên có hi vọng trở thành một cao thủ sánh ngang với Tiểu Lâm, đó là điều mà Đông Phương Hạ không hề ngờ tới. Nếu thật sự là thế thì trong tay anh lại sắp có thêm một cao thủ đỉnh cao rồi. Hiện tại, anh phải mau chóng làm thế lực của mình ở bên này mạnh lên.
“Bek Er, anh không ở châu Úc, em phải thay anh tới núi sau thăm thầy anh đấy. Mặc dù ông già có An Nhiên làm bạn rồi, nhưng vẫn rất cô đơn”.
“Anh yên tâm, em sẽ đi mà. Ông nội cũng thường xuyên tới hỏi thăm sức khỏe của thầy anh. Lần này, em dẫn hơn năm trăm cao thủ từ châu Úc tới đây, thế lực của anh ở bên này hơi yếu, em để một nửa lại cho anh, dẫn một nửa đi là được”.
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Không được, thế lực còn yếu thì anh sẽ từ từ phát triển, sự an toàn bên châu Úc mới là quan trọng nhất”.
Dứt lời, anh kéo Bek Er vào lòng. Nếu hôm nay không biết đến sự tồn tại của gia tộc thần bí kia, có lẽ anh sẽ giữ một nửa cao thủ của nhà họ Bek lại, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể.
Buổi chiều hôm ấy, Đông Phương Hạ ở bên Bek Er, nói rất nhiều chuyện. Đến tận lúc sẩm tối, màn đêm buông xuống, bọn họ mới ra khỏi biệt thự.
Vết thương của Đông Phương Hạ khôi phục cực kỳ nhanh.
Mới một buổi chiều mà anh đã không cần người khác dìu nữa rồi.
Lúc này, ở sân trước của trang viên nhà họ Đông Phương, Bek Er lần lượt chào người thân của Đông Phương Hạ.
Đến Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy, Bek Er ôm chầm lấy bọn họ.
“Hai chị, Bek Er đi nhé. Đợi Bek Ji xử lý xong chuyện ở Yên Kinh, các chị nhất định phải theo anh ấy tới châu Úc tìm em, để em được đón tiếp hai chị”.
Diệc Phi và Lăng Vy cầm tay Bek Er, quan tâm nói: “Bọn chị sẽ tới mà. Em lên đường bình an, về đến châu Úc thì báo với bọn chị một tiếng”.
“Ha ha... Tiểu Lâm này luôn giữ lời mà!”