Con quản lý anh ấy? Con quản lý được anh ấy không! Anh ấy không đánh nhau với con mới lạ! Gặp phải một ông chồng lớn mạnh như vậy, e rằng không có mấy người quản được anh ấy! Tuy trong lòng Thư Lăng Vy nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra!
“Con biết rồi! Dì”.
Hác Hàm Nguyệt thấy các con dâu của mình ai ai cũng đẹp, bà ấy vô cùng vui mừng! Không nói mấy câu, bà ấy liền nhìn vào bụng của Thư Lăng Vy, nhìn khiến toàn thân Thư Lăng Vy ớn lạnh. Chuyện cháu nội, Hác Hàm Nguyệt vẫn luôn nhớ mọi lúc mọi nơi!
Chợ đêm phố Bắc, đúng là nhộn nhịp! Lần này Đông Phương Hạ không thể làm lưu manh rồi, ngoan ngoãn đi theo sau Hác Hàm Nguyệt và mẹ con Thư Lăng Vy! Không khác gì cậu bé ngoan, khổ nỗi cách ăn mặc của anh không phù hợp gì với dáng vẻ của anh lúc này!
Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ bực bội đi theo phía sau, cô không nhịn được thầm cười trộm! Nếu không phải có bất ngờ này tối nay, cô vẫn không biết ông chồng cường mạnh của mình lại sợ mẹ như vậy, khiến Thư Lăng Vy bắt được điểm yếu của Đông Phương Hạ.
Thư Lăng Vy bước chậm lại, sát gần Đông Phương Hạ, đắc ý nói: “Sau này nếu anh dám chọc tức tôi, tôi sẽ chạy đến nhà anh mách với dì, không phải dì nói cái bàn giặt anh quỳ trước đây vẫn còn sao! Ha ha… thật muốn thấy cảnh đó!”
“Cô đừng đắc ý, cẩn thận ta đây hạ gục cô!”, nhìn dáng vẻ đắc ý của Thư Lăng Vy, trong Đông Phương Hạ không vui, đây không phải muốn dọa tôi sao.
“Tôi đắc ý đấy, thì làm sao! Anh tự xưng là ta đây, anh phải xin lỗi tôi!”
“Xin lỗi cô? Tát một cái xin lỗi cô”, Đông Phương Hạ nói xong, giơ tay lên.
“Không xin lỗi thì tôi nói với dì, anh cứ đợi quỳ bàn giặt đi!”, Thư Lăng Vy nhịn cười, đi về phía Hác Hàm Nguyệt ở trước mặt gọi: “Dì ơi, Đông Phương Hạ anh ấy nói… ư ư ư…”
Thư Lăng Vy còn chưa nói xong, Đông Phương Hạ liền bịt miệng của cô! Mẹ kiếp, sao người phụ nữ này không hề suy nghĩ cho mình, có thể mách lẻo kiểu này sao! Ở đây còn có mẹ của cô đấy! Trán Đông Phương Hạ toát mồ hôi.
Hác Hàm Nguyệt và mẹ của Thư Lăng Vy nghe thấy tiếng gọi của Thư Lăng Vy, hai người cùng quay đầu lại, khi nhìn thấy Đông Phương Hạ bịt chặt khuôn mặt của con dâu, con dâu không ngừng vùng vẫy, mặt đỏ bừng, bà ấy lập tức đi đến! Một cái tát đập vào tay Đông Phương Hạ, bà ấy đau lòng kéo Thư Lăng Vy đến phía sau mình, trách mắng Đông Phương Hạ!
“Thằng nhóc này, Lăng Vy là vợ chưa cưới của con, sao con có thể ức hiếp con bé, bình thường mẹ dạy con thế nào!”, Hác Hàm Nguyệt nói, lại định véo tai của Đông Phương Hạ.
Thư Lăng Vy ở một bên lại cười thầm, còn không quên giơ thế tay chiến thắng ra với Đông Phương Hạ, suýt khiến Đông Phương Hạ tức chết!
Mẹ của Thư Lăng Vy thấy Hác Hàm Nguyệt mắng Đông Phương Hạ, liền không vui, bà ấy xót con rể của mình! Sau đó, giáo huấn Thư Lăng Vy: “Đông Phương Hạ là người đàn ông của con, sao con lại gây chuyện với cậu ấy! Tính khí nóng nảy của con phải thay đổi cho mẹ, sau này gả vào nhà họ Đông Phương, con làm dâu thế nào”.
“Mẹ, sao mẹ lại giúp Đông Phương Hạ! Anh ấy ức hiếp con”.
“Một bàn tay vỗ không lên tiếng, con không gây chuyện, cậu ấy sẽ ức hiếp con sao! Đông Phương Hạ, mẹ giao con gái mẹ cho con, con không được dung túng nó đấy!”, mẹ của Thư Lăng Vy nói xong, trừng mắt nhìn Thư Lăng Vy.
Đông Phương Hạ nghe xong, trong lòng vô cùng sảng khoái! Nhướn lông mày với Thư Lăng Vy. Cô bé, đừng tưởng có mẹ tôi chống lưng cho cô, thì cô có thể cưỡi lên đầu tôi, lời của mẹ vợ, cô nghe thấy rồi, sau này xem tôi trị cô thế nào.
Hác Hàm Nguyệt thấy con trai và con dâu đưa mắt qua lại, ngoài miệng là mắng Đông Phương Hạ, thực tế trong lòng rất vui! Con trai và con dâu có thể dùng ánh mắt để trao đổi, không phải chứng minh hai người tâm đầu ý hợp sao!
“Lăng Vy, Đông Phương Hạ nói gì?”
“Anh ấy nói… anh ấy nói…”, Thư Lăng Vy cắn môi, cố gắng không để mình bật cười, thấy Đông Phương Hạ tức giận nhìn mình, còn có vẻ cầu xin, Thư Lăng Vy ngẩng đầu, đảo con mắt, cười nói: “Dì à, Đông Phương Hạ nói anh ấy đói rồi! Thấy mọi người có hứng như vậy, anh ấy ngại nói ra!”