Huyết Lang Báo Thù

Chương 297: Chương 297: Hôm nay là ngày gì?




“Lăng Vy, hôm nay là ngày gì vậy? Tại sao mọi người đều tới đây thế!” Nghe vậy, phản ứng của Thư Lăng Vy giống như khi Nam Cung Diệc Phi gọi cho Đông Phương Hạ trước đó, hận không thể lôi Đông Phương Hạ ra ngoài xử bắn năm phút.

“Anh thật sự không biết hay là đang giả vờ ngớ ngẩn với tôi thế?”

Ông đây cố làm ra vẻ với mấy người! Trời… Đông Phương Hạ sắp phát điên rồi! Đôi mắt đen láy nhìn Thư Lăng Vy chòng chọc, đáp: “Nếu tôi biết là xảy ra chuyện gì thì đã không cần phải hỏi cô rồi! Nhanh nói đi, nếu không ông đây sẽ xử lý cô bằng gia pháp!”

“Anh…”

Ngón tay ngọc mảnh mai của Thư Lăng Vy chỉ vào khuôn mặt đang nở nụ cười xấu xa của Đông Phương Hạ, khóe miệng giật giật vài cái! Xử lý theo gia pháp, anh cũng không xem xem đây là nơi nào, làm sao có thể không phân biệt trường hợp như vậy! Nếu bị dì nghe thấy thì mặt mũi này biết trốn vào đâu...

Bỗng nhiên khuôn mặt Thư Lăng Vy có chút nóng bừng! Nhớ tới chuyện xảy ra trên xe ngày đó, cả người cô liền mềm nhũn!

“Hôm nay là sinh nhật của dì! Tôi cũng là sáng nay mới nhận được điện thoại của Diệc Phi, là cô ấy nói cho tôi biết!”

“Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của mẹ!”

Đông Phương Hạ sọat một tiếng, nhảy dựng lên giống như lửa đốt tới mông! Ánh mắt anh đờ đẫn, biểu cảm cũng không dễ coi! Đã nhiều năm như vậy Đông Phương Hạ vẫn luôn ở bên ngoài, khi nhỏ còn nhớ sinh nhật của mẹ nhưng… bây giờ bản thân thực sự đã quên mất! Hơn nữa một chút ấn tượng cũng không có, chẳng trách Diệc Phi và Lăng Vy lại kỳ quái như vậy! Thì ra là vì việc này.

Là con trai nhưng thậm chí không nhớ nổi sinh nhật của mẹ! Trong lòng anh bỗng nhiên có chút không thoải mái, nghĩ đến chính mình chạy trốn sáu năm, mẹ anh cũng thống khổ và sống trong những ngày tháng giày vò trong sáu năm này! Sống mũi anh không khỏi chua xót, trái tim vô cùng khó chịu, tầm mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ, cảm giác hổ thẹn càng nồng đậm.

“Đông Phương Hạ!”

Khi lên tầng hai mới phát hiện mẹ lại không ở trong phòng của mình! Đông Phương Hạ tìm khắp nơi một lúc nhưng vẫn không có! Cuối cùng dường như anh đã nghĩ ra gì đó, liền xoay người trở về phòng ngủ của mình!

Quả nhiên mẹ thực sự đang ở trong phòng ngủ của anh! Anh đẩy cửa chậm rãi đi lên! Khi nhìn thấy mẹ ngồi trên giường mình, trên tay cầm những bức ảnh của mình trước năm 15 tuổi, trong lòng Đông Phương Hạ cảm thấy một nỗi đau đớn khôn nguôi! Anh khó khăn nuốt xuống một ngụm, cười ha hả gọi: “Mẹ! Hì hì...”

Cho dù anh cảm thấy khó chịu cùng áy náy khi bản thân không thể ở bên cạnh mẹ thật tốt nhưng trước mặt mẹ, anh không thể khiến bà lại phải lo lắng cho mình.

Hác Hàm Nguyệt đang từng chút nhớ lại thời thơ ấu của Đông Phương Hạ, bỗng nhiên nghe được giọng nói của anh, đầu tiên là giật mình, sau đó ngay lập tức ngước mắt lên và nhìn về phía anh! Khi nhìn thấy con trai đứng trước mặt mình cười toe toét, một nụ cười từ ái lập tức nở trên gương mặt bà!

“Con cuối cùng cũng nỡ trở về rồi! Con hai mươi ngày không về nhà, mẹ còn tưởng rằng con không cần người mẹ này nữa cơ chứ! Thằng nhóc ngốc, con còn cười! Mẹ đánh chết con”.

Thấy nụ cười nghịch ngợm của con trai, Hác Hàm Nguyệt đuổi theo liền đánh anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.