Ở bên cạnh, mặc dù Thư Lăng Vy không hỏi nhiều, nhưng vẫn dồn sự chú ý vào Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch. Thấy bọn họ không làm to chuyện vì vụ của đám côn đồ ấy, ngược lại còn ngồi xuống trò chuyện như hai ngày bạn thân thiết, cô không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại thì Tào Bang có thù oán với Hải Bang, cũng có thù oán với Lang Quân, kẻ địch của kẻ địch thì chính là bạn, ngồi xuống trò chuyện được với nhau cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều, Thư Lăng Vy không biết ba bang phái ở Yên Kinh đều có những kế hoạch của riêng mình.
Trong lúc Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch đang trò chuyện với nhau, trên con đường dành cho người đi bộ đằng trước quán bar Gone with the Wind, một cô gái vừa nghe điện thoại xong, cứ liên tục nhìn ngó xung quanh. Đằng sau lưng cô ấy có hai mươi người đàn ông mặc áo đen, trong tay mỗi người đều cầm một cái túi lớn.
Sau bao ngày chờ mong, nhìn Yên Kinh sầm uất này, cô gái ấy có vẻ rất vui mừng, trên mặt không giấu được nét hưng phấn. Khi nhìn thấy hàng chữ Gone with the Wind, cô ấy nở nụ cười. Người qua đường nhìn thấy nụ cười ấy đều điêu đứng, nếu không vì sợ hai mươi người đàn ông đằng sau cô ấy thì đã tới bắt chuyện rồi.
Cô gái ấy dẫn theo những người đằng sau đi về phía trụ sở của Lang Quân. Các anh em trong Thanh Long Đường thấy bọn họ hùng hổ như vậy, lập tức sinh lòng cảnh giác. Một người bước tới ngăn cô gái kia lại.
Cô à, xin hỏi các cô tới đây làm gì?
Rất hiển nhiên, cô gái ấy khá bất mãn khi bị ngăn cản, đôi mắt to tròn lườm người của Thanh Long Đường, nói: Các người mở quán làm ăn, bản tiểu thư tới đây tiêu pha. Sao? Không cho tôi vào à?
Những người ra vào quán bar không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Người của Thanh Long Đường nhìn đám người đằng sau cô gái. Mấy ngày nay bọn họ phải đề phòng Tào Bang, vậy nên không dám qua loa, bèn nói: Cô tới đây giải trí, đương nhiên là chúng tôi hoan nghênh rồi, nhưng e rằng những người này...
Sao lại lắm chuyện như thế! Tôi hỏi anh, nơi này có phải là trụ sở của Lang Quân không?, cô gái ấy không kiên nhẫn được nữa.
Nghe vậy, các anh em trong Thanh Long Đường lập tức cảnh giác, mười mấy người nhích tới gần, chỉ cần có gì bất thường là sẽ xông lên ngay.
Đúng thế, nơi này chính là trụ sở của Lang Quân. Xin hỏi, cô tới đây có phải để giải trí không?
Lúc trước thì đúng là thế, nhưng hiện tại không phải!, cô gái nhìn vào trong quán bar, nói: Tây Môn Kiếm có ở đây không? Gọi anh ta ra đây! Hôm nay bản tiểu thư tới để tính sổ với anh ta!
Cô gái này chính là Tiểu Lâm, người mới vội vàng từ châu Úc tới. Thảo nào cô ấy lại mừng như thế. Nghĩ tới chuyện sư huynh của mình đang ở đây, cô ấy chỉ muốn thời gian trôi đi thật nhanh. Tây Môn Kiếm không bảo vệ tốt cho sư huynh của cô ấy, làm cô ấy nổi giận, còn hai mươi người đàn ông đằng sau chính là tử sĩ.
Biết những người này tới để tìm Tây Môn Kiếm - đường chủ của Thanh Long Đường, các anh em trong Thanh Long Đường hiểu lầm là đám Tiểu Lâm tới gây chuyện, lập tức rút mã tấu ra, hung dữ nhìn chằm chằm vào đám Tiểu Lâm.
Muốn tính sổ với đường chủ? Không dễ thế đâu! Các anh em, lên!
Người đó vừa dứt lời, các anh em trong Thanh Long Đường lập tức giơ mã tấu xông về phía nhóm Tiểu Lâm.
Thấy thế, Tiểu Lâm hừ lạnh một tiếng, bất chợt trượt sang một bên.
“Choang... Choang... Rầm... Rầm...”
Các anh em trong Thanh Long Đường còn chưa tới gần Tiểu Lâm thì đã có những tiếng va chạm và những tiếng hét thảm thiết vang lên. Nhìn kỹ lại thì tất cả những người đang kêu đều là người của Thanh Long Đường. Tốc độ này thật sự là đáng sợ, mắt thường không thể nhìn thấy được.
“Các anh em, chặn cô ta lại!”
Người của Thanh Long Đường đều trố hết mắt ra. Chỉ là một cô gái, sao lại kinh khủng đến thế? Sát khí ấy thật sự rất khủng khiếp! Khi thấy Tiểu Lâm cao ngạo đi vào bên trong, một người hô to lên.
Tiểu Lâm liếc nhìn những người đang ngã trên mặt đất, cứ thế đi vào trong. Mặc dù cô ấy ra tay với những người này, nhưng vẫn còn nương tay, dù sao bọn họ cũng là người của sư huynh.
Tiếng nhạc xập xình lọt vào tai, còn chưa đi tới quầy bar thì trên tầng hai đã có hàng trăm người chạy xuống. Những người tới bar chơi thấy vậy, đều nghĩ tới trận chiến giữa Tào Bang và Lang Quân trong tối hôm đó.
Hồ Ngạn Hạo đã nhận được tin từ các anh em bên dưới. Biết có người xông vào đây, anh ta cũng hiểu lầm là người của Tào Bang. Nhưng khi dẫn các anh em đi ra, nhìn thấy một cô gái và hai mươi người đàn ông mặc đồ đen, anh ta bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Một giây sau, Hồ Ngạn Hạo nhíu mày, bởi vì anh ta chú ý tới những người đằng sau Tiểu Lâm. Sao khí thế của những người này lại giống tử sĩ của Thiên Lang Đường như thế?