Nhìn vẻ mặt ấy của Lãnh Lạc, Đông Phương Hạ hơi sửng sốt, cười ha ha nói: “Sao tôi phải nói cho cô biết? Cô là gì của tôi?”
“Bek Ji, anh nghiêm túc chút đi. Kể toàn bộ mọi chuyện với tôi, tôi sẽ nghĩ cách để khôi phục nội lực cho anh. Anh mà không có nội lực thì tất cả đều chấm hết, hậu quả sẽ rất khó lường. Anh có biết không?”
“Biết cái gì? Tôi không biết gì hết. Cô giúp tôi khôi phục nội lực? Nếu cô tốt bụng như thế thì mấy lần trước đã chẳng làm tôi bị thương, thậm chí còn muốn giết tôi“.
Lãnh Lạc càng lo lắng cho mình thì Đông Phương Hạ càng vui, tuy rằng anh không biết cô ấy có quan tâm anh thật không.
“Đó là bởi vì lúc trước tôi không biết anh là...”, Lãnh Lạc quá lo lắng chuyện nội công của Đông Phương Hạ biến mất, sốt sắng quá nên suýt thì buột miệng nói chuyện đó ra.
Lãnh Lạc dừng lại đột ngột, khiến Đông Phương Hạ nảy sinh hứng thú. Anh như cười như không, hỏi: “Tôi là ai của cô? Chắc không phải cô định nói tôi là người đàn ông của cô chứ? Lãnh Lạc, nếu là thế thì tranh thủ khống chế tình cảm của cô đi, đừng có yêu tôi, nếu không cô sẽ phải đau lòng đấy, bởi vì tôi không thích kiểu đẹp lạnh lùng như cô“.
Đông Phương Hạ đúng là mặt dày, không biết gì mà dám nói mình là người đàn ông của Lãnh Lạc, nhỡ là mối quan hệ đặc biệt nào thì không biết anh định xử lý ra sao.
Lại bị Đông Phương Hạ trêu chọc, Lãnh Lạc chỉ muốn phát điên. Nếu không vì lo lắng cho tình trạng bị thương của anh thì cô ấy đã bỏ mặc tất cả, quay đầu bỏ đi luôn rồi. Nhưng nghe thấy Đông Phương Hạ nói không thích kiểu người lạnh lùng như mình, không biết vì sao, trong lòng cô ấy lại cảm thấy hụt hẫng.
Lãnh Lạc do dự, muốn nói gì đó với anh, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói ra. Cô ấy cắn đôi môi đỏ mọng gợi cảm, lấy một cái chai ngọc trong túi ra, đổ một viên thuốc nhét vào tay Đông Phương Hạ.
“Nội thương của anh rất nghiêm trọng, uống thứ này vào thì sẽ tạm thời ổn định lại“.
Dứt lời, Lãnh Lạc không nhìn Đông Phương Hạ lần nào nữa, quay người rời khỏi đó.
Nhìn dáng người hình chữ S của Lãnh Lạc chậm rãi biến mất trước mắt mình, Đông Phương Hạ gãi phần gáy, không đoán ra được Lãnh Lạc đang làm gì.
Vãi thật, đây là Lãnh Lạc mà anh biết sao? Hành động vừa rồi chẳng phù hợp với tính cách của cô ấy chút nào. Không phải cô nàng này định quyến rũ anh đấy chứ?
Nghĩ tới đây Đông Phương Hạ cười nham hiểm. Cười xong, anh lại lắc đầu. Lạ thật, với tính cách của cô ấy, hôm nay cô ấy nhất định sẽ giết anh, nhưng kết quả lại ngược lại. Thấy anh hộc máu, trong mắt cô ấy còn hiện lên nét lo lắng, thử hỏi có lạ không!
Nhìn viên thuốc trong tay, Đông Phương Hạ đắn đo giây lát. Anh nhớ ông già có quan hệ với Lãnh Lạc, chắc hẳn Lãnh Lạc không phải là kẻ địch, sẽ không hại anh đâu. Cứ uống đi, vấn đề về nội công của anh thực sự khá nghiêm trọng.
Sau khi uống viên thuốc, Đông Phương Hạ cảm thấy phần đan điền nóng lên. Một lát sau, cảm giác ấy biến mất. Anh cất bước đi về phía tòa nhà chính, vừa đi vừa nghĩ đến phần còn lại mà Lãnh Lạc chưa nói.