Huyết Lang Báo Thù

Chương 592: Chương 592: Làm phiền anh Đông Phương rồi!”  




“Hi hi…”

Tiểu Đồng Đồng vui vẻ hoa chân múa tay, Tây Môn Kiếm và mọi người nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, lập tức đứng lên, cung kính hô: “Công chúa!”

Tiểu Đồng Đồng thấy vậy lập tức đáp lễ với Tây Môn Kiếm và mọi người! Cảnh này khiến Đông Phương Hạ hơi ngẩn người! Lúc này, ở chỗ cầu thang của tầng hai có hai bóng hình xuất hiện!

Mẹ của Đồng Đồng vẫn đang bán hàng ở quán cơm, khi phát hiện con gái không ở nhà, sợ đến toàn thân không còn sức lực, tìm kiếm khắp nơi, cũng hỏi những người đi đường, nhưng không có ai nhìn thấy Đồng Đồng. Cô ấy đang định báo cảnh sát tìm kiếm thì Dương Quang Chiếu đến, được biết con gái của mình đang ở quán bar Gone with the Wind, cô ấy không dám chậm trễ một giây, liền yêu cầu Dương Quang Chiếu đưa cô ấy đến đó.

Mẹ của Đồng Đồng đến quán bar Gone with the Wind vừa hay nhìn thấy cảnh Tây Môn Kiếm và mọi người gọi “công chúa”, cô ấy liền nghi hoặc, lòng nghĩ sao người của xã hội đen lại gọi con gái của mình là “công chúa”.

“Mẹ… mẹ ơi…”

Tiểu Đồng Đồng vô tình nhìn thấy mẹ đứng ở chỗ cầu thang, ánh mắt liền hiện lên vẻ sợ hãi, sợ sệt gọi hai tiếng, sau đó nép vào trong lòng Đông Phương Hạ! Bởi vì cô bé lặng lẽ chạy ra ngoài, cô bé sợ mẹ sẽ đánh cô bé.

Đông Phương Hạ và mọi người liền dồn ánh mắt qua! Mẹ của Đồng Đồng vội chạy đến với thần sắc lo lắng, đón lấy Đồng Đồng từ trong lòng Đông Phương Hạ, ôm chặt vào lòng, nghẹn giọng nói: “Đồng Đồng, sao con lại chạy lung tung thế, làm mẹ sợ chết mất!!”

“Mẹ ơi, không phải con cố ý chạy ra ngoài đâu, con thấy bố ở phía dưới, bèn…”

“Bố??”

Mẹ của Đồng Đồng càng nghi hoặc, buông con gái ra, nhìn xung quanh một lượt!

Lúc này, Tiểu Đồng Đồng cười hi hi kéo Đông Phương Hạ, nói với mẹ của mình: “Đây là bố! Mẹ ơi, sau này một mình mẹ không cần vất vả như vậy, có bố giúp mẹ rồi!”

“Đồng Đồng, không được nói linh tinh!”, mẹ của Đồng Đồng kéo con gái về bên cạnh, đôi má bỗng ửng hồng, sau đó hơi khom lưng với Đông Phương Hạ, xin lỗi nói: “Xin lỗi anh, con bé gây phiền phức cho anh rồi!”

Đông Phương Hạ thấy từng lời nói từng hành động của mẹ của Đồng Đồng tao nhã lại không mất phong độ, khóe miệng Đông Phương Hạ hiện lên nụ cười khó mà nắm bắt! Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hơi nheo lại, đưa bàn tay trắng ngần ra!

“Ừm… thế này đi! Đây là số điện thoại của bố, con cất đi! Nếu nhớ bố thì gọi điện, đợi bố xong việc sẽ đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi, được không?”

Đông Phương Hạ nói xong, đưa số điện thoại của mình cho Đồng Đồng.

Long Nhã Nhàn nhiều lần nghe thấy con gái gọi Đông Phương Hạ là “bố”, tuy cô ấy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều! Con gái từ lúc ra đời đến nay vẫn thiếu tình yêu của bố, tuy Đông Phương Hạ còn trẻ tuổi, nhưng hơi thở toát ra lại không giống như độ tuổi của cậu ta.

Hơn nữa, một người lăn lộn xã hội đen có thể đối xử như vậy với một cô bé, có lẽ không phải là loại người khát máu! Huống hồ, Đông Phương Hạ đối xử rất tốt với Đồng Đồng, cứ kệ họ đi!

Nhưng nếu Đông Phương Hạ có ý xấu gì, thì ngày tận thế của cậu ta đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.