Đông Phương Hạ gật đầu, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi ngước mắt nói: “Mặc dù là đội quân bí mật, nhưng cứ ở lại võng đạo mãi cũng không phải ý hay, không thể để bọn họ sống trong bóng tối mãi được. Thế này đi, Dạ Phong, cô truyền lệnh của tôi, bảo 331 dẫn người tới phương nam. Sau khi tới phương nam, cô hãy cho bọn họ biết cần làm gì”.
Chuyện này không thể nói trong cuộc họp ngày kia được, nhiệm vụ này cũng coi như bí mật. Dạ Phong luôn không hỏi lý do mà Đông Phương Hạ ra lệnh. Cô ấy nhận lệnh, Đông Phương Hạ lại nói tiếp: “Cô cũng nên cử một số người trong tổ tình báo của Chu Tước Đường tới phương nam, còn cử ai thì cô tự sắp xếp đi. Các anh em trong tổ tình báo là cơ mật của Lang Quân, ngoài những người từ châu Úc tới, cô không thể nói cho ai khác”.
“Cậu chủ yên tâm đi, Dạ Phong hiểu những điều đó mà”.
Dạ Phong vẫn chưa điều tra ra tất cả mọi chuyện về các thành viên trong nội bộ Lang Quân, vậy nên sẽ không tiết lộ bí mật cho người ngoài.
“Còn nữa, cô chọn một người trung thành và có năng lực trong Chu Tước Đường đi trợ giúp Lục Phong. Mảng hậu cần cực kỳ quan trọng, không thể để xảy ra sơ sót gì”.
Nghe vậy, Dạ Phong suy tư rồi hỏi dò: “Ý của cậu chủ là... Lục Phong không đáng tin?”
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Không phải Lục Phong không đáng tin, mà là người bên cạnh cậu ấy không đáng tin. Chắc hẳn cô đã phát hiện ra cái cô Chung Nhã Nhu đó rồi chứ?”
Nghe thấy câu ấy của cậu chủ nhà mình, Dạ Phong mới sực hiểu. Lục Phong là người mà cậu chủ đề bạt lúc trước, đương nhiên là đáng tin. Nhưng Chung Nhã Nhu thì khác, cô ấy còn không có một thông tin nào về bối cảnh đằng sau cô ta. Mảng hậu cần quyết định việc đi lại ăn ở của các anh em Lang Quân, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, cho dù cậu chủ có giàu đến đâu đi chăng nữa.
Đôi mắt của Dạ Phong chuyển động, gật đầu nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề, Chu Tước Đường nhiều nhân tài lắm. Nhưng cậu chủ, tuy bề ngoài thì chúng ta cử người đi trợ giúp Lục Phong, nhưng lại âm thầm cắt giảm quyền hành của anh ta, sợ là anh ta sẽ nghĩ ngợi”.
Mặc dù Dạ Phong còn nhỏ, mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng những năm qua vào nam ra bắc, trải qua vô số chuyện, tâm tính của cô ấy đã vượt qua số tuổi, suy nghĩ cũng rất chu đáo.
“Nếu cậu ấy là anh em của tôi thì sẽ hiểu điều là chúng ta phải nghĩ cho tất cả anh em. Còn nếu không thì càng dễ xử lý”, Đông Phương Hạ thở dài một hơi: “Có đôi khi mọi chuyện không như mong muốn”.
“Nếu như thế thì tiền và sổ sách phải tách ra. Cậu chủ, cậu định để Lục Phong quản tiền hay quản sổ sách?”
Lúc này, Dạ Phong mới hiểu ý của cậu chủ nhà mình. Bên cạnh Lục Phong có một người không rõ thân phận, còn là bạn gái của anh ta, không thể không đề phòng được. Nếu Lục Phong không có chủ kiến, nghe theo lời Chung Nhã Nhu, vậy thì rất có thể anh ta sẽ phản bội cậu chủ, dù sao Chung Nhã Nhu cũng trợ giúp Lục Phong quản lý vấn đề hậu cần của Lang Quân.