Đông Phương Hạ càng không nói, Viên Hào càng hiếu kỳ! Nhưng hiếu kỳ thì đã làm sao, người ta không muốn nói, lẽ nào mình cưỡng ép.
Viên Hào nhìn những món ngon trên bàn ăn, trước đây anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến, chi phí ăn một bữa ở đây, ước tính cũng bằng tất cả chi phí sinh hoạt của ba người nhà anh ta trong một năm!
Trong lúc đó, Đông Phương Hạ tính toán thời gian, có lẽ Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng sắp đến rồi! Vậy nên anh mượn cớ đi vào phòng vệ sinh để ra khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc Đông Phương Hạ đi ra khỏi phòng, đột nhiên nhìn thấy cánh cửa của phòng bao bên trái được mở ra, lập tức, Đông Phương Hạ dồn ánh mắt qua đó!
Người đi ra là một phụ nữ! Đông Phương Hạ âm thầm ngắm, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, nhìn có vẻ chỉ to hơn bàn tay của Tây Môn và Bạch Vỹ một chút, giống như người bước ra từ trong truyện tranh mỹ nữ tiêu chuẩn nhất, đôi mắt to khác với những mỹ nữ bình thường, đôi mắt của người phụ nữ này vừa to vừa có thần, dường như trong con ngươi có gợn sóng mênh mang, tựa như lúc nào cũng ẩn chứa tâm sự, sống mũi thẳng kiên nghị, vừa có vẻ đẹp thanh tú nữ tính lại vừa có khí chất anh dũng nam tính; đôi môi anh đào mỏng mềm, giống như một loại ruby trong suốt, luôn bóng mịn chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta say đắm, một mái tóc dài đen bóng mềm mượt như dòng nước, trải xuống như thác nước, xõa dài trên đôi vai…
Đông Phương Hạ ngắm từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy nửa người dưới của người phụ nữ này, thầm nghĩ có lẽ cô ta phải tập luyện thường xuyên mới có được thân hình thẳng vươn lên trên, ngực và mông nở nang vừa đẹp, là hình mẫu thích hợp nhất của phụ nữ độ tuổi phát triển, chân dài eo thon, phù hợp với thân hình cao khoảng một mét bảy, đúng là thêm một phân thì béo, giảm một phân thì gày.
Một người phụ nữ có thân hình và khuôn mặt như này, không thể không khiến Đông Phương Hạ nhìn thêm một cái, cũng không thể không thầm tặc lưỡi!
Người phụ nữ này đi ra từ căn phòng đó, lúc mình lên đây đã nghi ngờ phần tử xã hội đen ngoại tỉnh đến Yên Kinh, kết hợp với lời giám đốc sảnh vừa nói, Đông Phương Hạ liền nghĩ trong đó còn có một người đàn ông! Người đàn ông đó mới là chủ nhân của những người lực lưỡng toàn thân tỏa ra sát khí này.
Thế nên Đông Phương Hạ đi qua, cố tình đụng vào người phụ nữ này để thu hút người đàn ông trong phòng đi ra, xem xem rốt cuộc hắn là người thế nào!
“A… Anh không có mắt hả! Nhà hàng này thế nào vậy, sao lại thả đồ nhà quê như anh vào đây!”
Người phụ nữ sớm đã nhìn thấy Đông Phương Hạ, nhưng cô không ngờ người như Đông Phương Hạ lại đụng vào cô! Khi phát hiện Đông Phương Hạ ăn mặc đồ hàng chợ, liền ăn nói đay nghiến cay độc!
Nhà hàng này thả cho mình vào, lẽ nào mình là chó sao! Đông Phương Hạ nổi nóng, nhưng vẫn cười hi hi nói: “Cô gái, là cô không có mắt đấy! Đường rộng như vậy, nhìn thấy tôi đến, cô lại không tránh!”
“Anh…”
“Hơn nữa, giám đốc nhà hàng này cho tôi vào thì làm sao? Nhìn cô như vậy, thì ra là một cái gối đầu thêu hoa!”
Người phụ nữ không ngờ “đồ nhà quê” như Đông Phương Hạ lại đấu khẩu với mình, nhưng cô còn chưa nói hết liền bị Đông Phương Hạ cắt lời!