Nhìn thấy tấm thẻ ấy của Đông Phương Hạ, quản lý xỉu ngang xỉu dọc, ánh mắt trở nên mê mang và khiếp sợ. Đúng thế, là khiếp sợ! Ông ta từng nhìn thấy tấm thẻ ấy rồi, nhưng không phải trong hiện thực, mà là do Ngô Tuấn cho mọi người xem lúc họp. Đó là thẻ kim cương mà nhà họ Bek dành tặng cho các nhân vật có máu mặt trên thế giới. Trên toàn thế giới, tuyệt đối sẽ không có quá mười người sở hữu tấm thẻ này!
Hơn nữa, người sở hữu nó như được ‘bật đèn xanh’ trong mọi lĩnh vực của nhà họ Bek, chỉ cần tới sản nghiệp của nhà họ Bek thì đều được miễn phí, thậm chí còn có thể rút hàng chục tỷ đô từ các ngân hàng lớn trên thế giới với danh nghĩa nhà họ Bek.
Lúc này, quản lý mới biết rằng, cho dù người đang đứng trước mặt mình không phải là người nhà họ Bek thì kiểu gì cũng phải có mối quan hệ nào đó với nhà họ Bek.
Sau khi quẹt thẻ, thấy quản lý vẫn thộn mặt ra đó, Đông Phương Hạ cười khẽ một tiếng rồi dẫn đám Thư Lăng Vy rời khỏi đây, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Đợi đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất, quản lý mới hoàn hồn lại. Thấy Đông Phương Hạ và Dạ Ảnh đã đi rồi, quản lý lập tức hỏi nhân viên thu ngân: “Kiểm tra lại xem số thẻ của anh vừa rồi là bao nhiêu?”
Quản lý lên tiếng, nhân viên đâu dám chần chừ, ngón tay gõ trên bàn phím, sau đó ngước mắt nói: “Bek J00001”.
“Bek J00001…. Bek J00001…”
Quản lý lẩm bẩm mấy lần, đột nhiên, như thể nghĩ tới điều gì đó, ông ta trợn to mắt, nhìn theo phương hướng mà Đông Phương Hạ đi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quản lý lập tức sa thải nhân viên bán hàng coi thường khách hàng kia, còn khảo sát một loạt nhân viên ở đây, chỉ cần không đạt tiêu chuẩn, hoặc có một khiếm khuyết nào thôi cũng không giữ lại nữa.
Dạ Ảnh nói không sai, hôm nay ông ta gặp được quý nhân, nếu không thì e rằng cô con gái đang học ở nước ngoài của ông ta sẽ không thể hoàn thành sự nghiệp học hành được, trong lòng quản lý thầm nghĩ.
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, Đông Phương Hạ nghĩ lại chuyện vừa rồi, hỏi Thư Lăng Vy: “Có phải cô cố tình dẫn tôi tới đây không?”
“Đúng thế thì sao? Chủ yếu là tôi muốn để anh xem nhân viên của anh đối xử với khách hàng như thế nào thôi”, Thư Lăng Vy không mấy để ý.
“Lẽ nào cô cũng từng gặp chuyện này rồi?”, Đông Phương Hạ nhìn Thư Lăng Vy với vẻ hứng thú.
Thư Lăng Vy bĩu môi: “Tôi là ai cơ chứ? Đám tôm tép đó có dám không? Phải biết rằng, chỉ riêng tiền hoa hồng từ số tiền tôi đổ vào đây cũng đủ để bọn họ đưa người yêu tới khách sạn mấy ngày rồi! Phải rồi, tấm thẻ mà anh đưa cho nhân viên thu ngân vừa nãy đâu phải thẻ ngân hàng, tôi không thấy anh trả tiền, cũng không nghe thấy anh nói mình là Bek Ji, sao bọn họ lại để anh mang đồ đi?”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ cười ha ha, đắc ý nói: “Tấm thẻ đó của tôi có vô vàn công dụng, một trong số đó là được miễn phí ở chuỗi các trung tâm thương mại, nhà hàng và khách sạn của nhà họ Bek”.
“Thật sao?”
“Tôi lừa cô thì cô có ngủ với tôi không?”, Đông Phương Hạ nhịn cười.
Thư Lăng Vy giơ nắm đấm lên, nhưng nghĩ tới tấm thẻ trong ví Đông Phương Hạ, cô lại hạ tay xuống trong sự không tình nguyện, cười hì hì nói: “Tôi không tin, trừ phi anh cho tôi mượn”.
Đậu má! Đông