Tôi đây bên ngoài còn có bao nhiêu người phụ nữ ấy à? Mẹ kiếp, nghĩ tôi đây là ngựa giống sao! Ba cô vợ chưa cưới cũng không phải tôi đây tự tìm đâu. Bộ dạng Đông Phương Hạ oan ức. Yếu ớt nói: “Không có, cô quản tôi như vậy tôi nào dám ra ngoài tìm nữa!”
Tin mấy lời này của anh heo nái cũng biết leo cây rồi! Thư Lăng Vy sẽ không bị bộ dạng của Đông Phương Hạ lừa gạt: “Ha ha…ha ha…Đông Phương Hạ anh vậy mà lại sợ phụ nữ! Có mà lừa quỷ!” “Cô không tin tôi cũng chẳng còn cách nào! Nhưng ở bên ngoài tôi thực sự không có ai!”
“Không có phụ nữ, nhưng hẳn là có người tình!!!”
“Không có!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Được, tin anh một lần!”
Thư Lăng Vy biết, cứ nói mãi vấn đề này cũng chẳng có kết quả gì! Người như Đông Phương Hạ, không ra ngoài tìm gái đã là không tệ rồi! Nếu hạn chế anh, ngược lại sẽ phản tác dụng!
“À đúng rồi! Sao đột nhiên anh lại có một cô sư muội vậy, trước đây không thấy anh nói đến!”
Nghĩ đến Tiểu Lâm, Thư Lăng Vy cảm thấy rất kỳ quái, một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà lại dám đánh nhau với cao thủ như Tây Môn Kiếm! Vừa nãy, từ lời nói của Đông Phương Hạ, vết thương trên người Đông Phương Hạ là do cô bé ấy gây ra, điều này có vẻ khó có thể xảy ra được! Cho dù Tây Môn Kiếm không nhẫn tâm ra tay với một cô gái nhỏ, nhưng hẳn là vẫn có thể tránh được chứ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ cười ha ha một tiếng. Nói: “Không phải cô bắt tôi việc gì cũng phải báo cáo với cô chứ! Thư Lăng Vy, tôi biết cô muốn nắm giữ trái tim tôi, nhưng phương pháp này của cô không dùng được!”
Nói xong, Đông Phương Hạ còn nhướng hàng lông mày thon dài của mình, suýt chút nữa khiến Thư Lăng Vy tức chết!
Đúng là tên cuồng tự luyến, không biết xấu hổ! Dám nói tôi muốn nắm giữ trái tim của anh! Thư Lăng Vy khinh bỉ, nói: “Có thể đạt được đến trình độ như anh, tôi không thể không bội phục!”
Nhìn thấy Đông Phương Hạ không giống với đang nói đùa, Thư Lăng Vy cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâm thật sự là Huyết Yêu? Là Huyết Yêu phát lệnh treo thưởng giết sát thủ “Phong Ba” và nhà họ Tư Mã đó?”
“Ừm”.
“Oh yeah...ha ha ha...đã tìm kiếm mấy năm rồi! Cuối cùng cũng tìm được, thần tượng của tôi, yeah...Huyết Yêu!!!”
Nhận được sự xác nhận của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy lập tức bật dậy khỏi ghế sofa! Tiếng hét này, vang lên bên tai. Đông Phương Hạ, khiến tai anh ù đi. Mông lung nhìn chằm chằm Thư Lăng Vy đang phấn khích! Không đến mức khủng bố như vậy chứ! Thần tượng? Người như Thư Lăng Vy cũng theo đuổi thần tượng sao? Ôi mẹ ơi...
Trong chốc lát, Đông Phương Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, Thư Lăng Vy vứt lại một câu “tối nay anh ngủ một mình đi, Lăng Vy tôi đi tìm thần tượng nói chuyện đây” rồi vội vàng rời đi tìm Tiểu Lâm, bỏ lại Đông Phương Hạ còn đang ngày ra ở đó!
Đợi lúc Đông Phương Hạ tỉnh táo lại, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Thư Lăng Vy đâu nữa! Nhất thời không nói nên lời!