“Nói thế này đi, cơ hội thăng chức của anh tới rồi, anh có cần không? Nếu vẫn không hiểu thì em hết cách!”
Hác Hiên không phải kẻ ngốc, cũng tại mấy ngày qua mệt quá, đầu óc hơi lơ ngơ, chứ làm cái nghề của bọn họ, nếu mật ngữ như vậy còn không hiểu thì bỏ nghề luôn cho rồi.
Đợi đến khi hiểu ra, Hác Hiên chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Anh ta tin rằng nếu lúc này Đông Phương Hạ đứng bên cạnh mình, anh ta sẽ phải hứng một đấm cho mà xem.
Hác Hiên lập tức tỉnh ngủ, mừng rỡ hỏi: “Bao giờ? Bao giờ chim sẻ bay tới?”
“Vẫn chưa chắc, anh lo lấy lại tinh thần đi đã, đến lúc đó em sẽ báo cho anh!”
“Được!”
Sau khi tắt máy, Đông Phương Hạ trầm ngâm suy tư. Rốt cuộc mấy con ‘chim sẻ’ ấy đã tới Yên Kinh bằng con đường nào, vì sao bên phía Dạ Phong không hề nhận được một tin tức nào có tác dụng. May mà trong tay anh còn có một nhóm tai mắt ngầm, nếu không bọn họ dẫn người tới xử đẹp anh, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ấy chứ.
Trong lúc Đông Phương Hạ trầm tư, Thư Lăng Vy ở bên cạnh bắt đầu cảm thấy khác thường. Cô phát hiện ra Dạ Ảnh và Dạ Phong không hề thả lỏng, lúc nào cũng cảnh giác, vậy nên càng thêm chắc chắn là hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Huống chi trong cuộc điện thoại vừa rồi, tuy rằng Đông Phương Hạ không nói rõ tên, nhưng Thư Lăng Vy vẫn nghe ra được, đó là giọng nói của Hác Hiên thuộc Cục an ninh quốc phòng.
Nghĩ tới những điều ấy, Thư Lăng Vy chẳng những không lo lắng, ngược lại còn khá hưng phấn. Cô cũng là người thích sự mạo hiểm, càng nguy hiểm, càng kích thích thì cô càng cảm thấy hứng thú, bèn đi kiểm tra lại khẩu súng của mình.
Đông Phương Hạ đang suy tư, thấy Thư Lăng Vy rút súng ra, anh hoàn hồn lại. Quay sang và nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Thư Lăng Vy, anh nghi hoặc hỏi: “Cô rút súng ra làm gì?”
“Làm gì? Bắn ‘chim sẻ’ cho anh chứ làm gì!”, Thư Lăng Vy tùy tiện nói.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ cạn lời: “Cất đi, đừng thêm phiền cho tôi! Dạ Ảnh, các cô cũng thế, đừng căng thẳng, cứ chơi cho đã đi!”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Đông Phương Hạ vẫn hơi lo lắng, dù sao anh cũng không biết những kẻ điên đó đã tới đây bằng cách nào.
Thư Lăng Vy thè lưỡi: “Đông Phương Hạ, tôi nói cho anh biết, anh đừng có coi thường người khác, đến lúc đó để tôi cứu anh, xem anh giấu mặt vào đâu”, dứt lời, cô cất khẩu súng đi, vẻ mặt đắc ý.
“Không biết là ai cứu ai đâu!”, Đông Phương Hạ hằm hè nói.
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã tới phố đi bộ lớn nhất Yên Kinh. Đi trên con đường sầm uất, nhóm Đông Phương Hạ lập tức thu hút vô số ánh mắt. Một soái ca dẫn ba cô gái xinh đẹp đi dạo phố, khiến những anh giai khác cực kỳ hâm mộ.
Thư Lăng Vy gợi cảm, Dạ Ảnh và Dạ Phong đều là người đẹp lạnh lùng, cả hai đều mặc quần áo bó màu đen, da trắng như tuyết, đường cong trên người tạo thành hình chữ S, hai ngọn núi trước ngực cao vút, phần bụng hơi lộ ra, từ xa nhìn lại thì không hề thấy một chút thịt thừa nào, đôi chân dài nhỏ thẳng tắp.
Nhìn thấy kiểu người đẹp như thế này, đám đàn ông bình thường si mê đến mức chảy nước miếng luôn ấy chứ. Phái nữ cũng chẳng khá hơn, bọn họ đều hâm mộ body của Dạ Ảnh và Dạ Phong.
Mặt trời mùa thu rất gắt, mang theo sóng nhiệt khô nóng, chiếu vào mặt, vào tay và chân của mọi người, như muốn thiêu cháy người ta. Đông Phương Hạ lau mồ hôi trên mặt, không khỏi thở dài một hơi. Cuối thu rồi mà vẫn nóng như thế, phiền thật đấy!
Thấy Thư Lăng Vy che ô, Đông Phương Hạ hối hận vì không chuẩn bị trước. Nhưng đàn ông mà cầm ô thì… Đông Phương Hạ chưa yếu ớt đến mức ấy, anh cũng không sợ đen.
Sáu năm trước, Đông Phương Hạ cũng thường xuyên tới con phố nổi tiếng hàng đầu nước Z này. Nhìn cảnh tượng trước mắt, anh không khỏi cảm thán, mới sáu năm thôi mà nơi này đã thay đổi nhiều đến thế rồi.
Con phố