Huyết Lang Báo Thù

Chương 347: Chương 347: Vào hang cọp






Đường khẩu của hắn ta trước đó gần như bị xóa sổ bởi tinh anh của Tào Bang nhưng Tống Khải chưa từng phái tiếp viện tới, chính là muốn Trương Vũ Trạch hắn chết trong tay Tào Bang, để bản thân không phải ra tay. Tuy nhiên sự xuất hiện đột ngột của Lang Quân có lẽ nằm ngoài dự đoán của của Tống Khải và Trần Tư Kiệt! Trương Vũ Trạch hiểu rõ Tống Khải không thể thực sự kiểm soát toàn bộ quyền hành của Hải Bang, bởi hầu hết các anh em của Hải Bang đều ủng hộ và yêu mến Trương Vũ Trạch hắn.

Kể từ sau cái chết của Tống Thành Hải, hắn đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống chém chém giết giết này! Nhưng điều khiến hắn không thể buông bỏ chính là các anh em của mình, một khi hắn rời khỏi Hải Bang, những tâm phúc kia của hắn sẽ bị Tống Khải và Trần Tư Kiệt giết hại! Ngược lại, nếu không rời đi Tống Khải sẽ thời thời khắc khắc lo lắng nghĩ cách diệt trừ hắn!

Trương Vũ Trạch yên lặng cân nhắc nhưng cũng đang đấu tranh! Mắt thấy cơ đồ mà mình cùng các anh em mà bản thân mình dẫn dắt vất vả giành được dần dần lụi tàn, trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang.

Một lúc lâu sau hắn khó khăn đưa ra quyết định! Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, Quân Tử và hai vị anh em tiến vào, thuận tay đóng cửa lại!

“Đường chủ, anh không thể đi! Tống Khải và Trần Tư Kiệt không có ý tốt, anh còn đang bị thương nặng chưa lành! Nếu bọn chúng lựa chọn ra tay với anh bây giờ, anh căn bản không thể chạy thoát, hay là chúng tôi đi cùng anh!”

Quân Tử lo âu nhìn Trương Vũ Trạch, hai người anh em kia cũng mang biểu cảm không yên lòng!

Nghe vậy Trương Vũ Trạch tâm trạng nặng nề lắc đầu! Kéo ra hộc tủ không di chuyển kia dưới bàn và lấy ra một tấm thẻ vàng rồi đi đến trước mặt mấy người Quân Tử.

“Quân Tử, Trần Tư Kiệt muốn giết tôi không dễ dàng vậy đâu, nhưng điều khiến tôi lo lắng là các cậu! Không cần phải đi cùng tôi, không thể hy sinh vô nghĩa được, các cậu căn thời gian, nếu nửa tiếng sau tôi không nhắn tin về, thì các cậu lập tức dẫn theo các anh em còn lại rời khỏi Hải Bang, tới Lang Quân tìm Huyết Lang! Hải Bang của ngày hôm nay đã không thể chứa chấp chúng ta nữa rồi! Huyết Lang tuy tàn nhẫn nhưng đó chỉ là với kẻ địch, anh ta đối xử với anh em của mình như thế nào chúng ta đều biết! Cậu giúp tôi giao lại tấm thẻ này cho Huyết Lang, nếu tôi xảy ra việc bất trắc, mong cậu giúp tôi chăm sóc Tiểu Hàm, để nó có thể trải qua những ngày tháng bình yên”.

Những lời này của Trương Vũ Trạch coi như lời di ngôn! Hắn ta biết tới tổng bộ lần này cơ hội còn sống trở ra quá mong manh! Hắn lo lắng các anh em của anh bị Tống Khải và Trần Tư Kiệt ám hại! Càng lo lắng sau khi bản thân xảy ra chuyện, Tống Khải sẽ ra tay với em gái của mình!

“Không… đường chủ! Chúng tôi phải đi cùng anh, giết chết Tống Khải và Trần Tư Kiệt!”

“Không được, hắn tốt xấu cũng là con trai của bang chủ! Hắn bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa, nếu không sẽ có một ngày chúng ta xuống dưới phải đối diện với bang chủ như thế nào! Quân Tử, hãy nhớ lời tôi nói, sau khi đến Lang Quân, tôi tin rằng Lang Quân sẽ coi các cậu như anh em, họ đều là những người đàn ông tử tế và chính trực, các cậu phải hòa hợp với họ nhanh nhất có thể, tiêu diệt Tào Bang, vì những huynh đã đã chết kia của chúng ta mà báo thù! Có thời gian thì thay tôi tới thăm Tiểu Hàn”.

Trương Vũ Trạch ngăn mấy người Quân Tử lại! Nước mắt lưng tròng nhét tấm thẻ vàng vào tay Quân Tử, nắm thật chặt tay của mấy người họ, sau đó lập tức quay lưng sải bước rời đi.

Nhìn theo hướng Trương Vũ Trạch đi, tầm mắt của những người đàn ông nhiệt huyết như Quân Tử và hai người kia cũng nhòe đi! Trong lòng họ lúc này đau đớn giống như bị từng nhát đao cứa vào! Trương Vũ Trạch không chỉ là đường chủ của họ mà còn là một người anh trai tốt, bao năm qua, mọi người đều sống chết có nhau!

Tập hợp bốn trăm anh em còn lại, mấy người Quân Tử hiện tại đều đang đếm thời gian chờ đợi tin nhắn của Trương Vũ Trạch!

Tổng bộ Hải Bang! Thời điểm Trương Vũ Trạch bước chân vào nơi này đã cảm thấy bầu không khí không thích hợp, anh em trung thành với hắn năm xưa một người cũng không có mặt, dường như đã bị Tống Khải điều tới nơi khác!

Khi lên lầu hắn mới phát hiện ra rằng tất cả những anh em ở đây đều là người của Trần Tư Kiệt! Đi dọc con đường dài về phía trước, Trương Vũ Trạch mặc dù thương nặng chưa lành nhưng sự cảnh giác không hề giảm sút.

Đẩy cửa đại sảnh, Trương Vũ Trạch từ xa đã nhìn thấy Tống Khải đang ngồi đó, mà Trần Tư Kiệt lại cung kính đứng bên cạnh hắn ta! Trương Vũ Trạch tiện tay đem cửa đóng lại rồi bước tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.