Phía ngoài hẻm Đồng Nhân, trên khoảng đất trống dành cho chủ sự của các Tạp Dịch Phong…
Triệu Nhất Minh trợn trừng hai mắt, lộ vẻ không dám tin: “Sao… sao có thể là Tần Phong lên trước… Chẳng lẽ trong lòng Bạch chủ sự, thực lực của Dương Hiên cao hơn Tần Phong? Nhưng… nhưng sao có thể như vậy được? Huyết mạch bát phẩm và huyết mạch cửu phẩm vốn khác nhau về chất mà…”
“Trước đó, không ai ngờ được một đệ tử hạng chót như Dương Hiên lại có thể dùng một quyền đánh trọng thương Lôi Bạo, nói không chừng Dương Hiên… thật sự có thể tạo nên kỳ tích một lần nữa…”, ý nghĩ này vừa lóe lên lập tức khiến tim Triệu Nhất Minh đập mạnh.
“Sao… sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ một tên phế vật cũng có thể vùng lên? Không thể nào! Chắc chắn không thể nào! Tên Dương Hiên kia sao có thể là đối thủ của Tần Phong, lầm rồi, chắc chắn là Bạch chủ sự đã lầm!”, Trần Kiến Hoa không ngừng gào thét trong lòng, ông ta liên tục bác bỏ điều này, thế nhưng từ tận đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi bất an.
Ngay lúc này…
“Hô!”, Tần Phong hít một hơi thật dài, áp chế sự tức giận trong lòng, hắn ta sải bước đi đến hẻm Đồng Nhân. Dù không cam tâm như thế nào đi nữa thì Tần Phong vẫn phải thỏa hiệp, chủ sự ngoại môn đường đường là cường giả cảnh giới luyện cốt, đó không phải người mà hắn ta có thể đắc tội được, thậm chí đứng trước mặt Bạch chủ sự, hắn ta cũng không dám thể hiện một chút tức giận nào.
“Mở to mắt mà nhìn cho thật kỹ, Tần Phong ta mới là người mạnh nhất!”
Trong lòng Tần Phong kêu gào giận dữ, hắn ta sải bước đi vào hẻm Đồng Nhân.
“Rầm rầm rầm!”
Một bức đồng nhân cầm đại chùy bằng đồng thau từ trong tường nhảy ra, đánh về phía Tần Phong.
“Rác rưởi, cút cho ta!”, một tiếng hét giận dữ vang lên, sóng âm lan ra khắp bốn phía, nháy mắt quét sạch toàn bộ những đồng nhân phía trước, khiến chúng ngã lăn ra đất.
“Nứt… Nứt rồi à? Sao… sao lại như vậy chứ?”, nhìn thấy vô số vết nứt dài mảnh xuất hiện trên thân những đồng nhân đang nằm la liệt trên mặt đất, đám đệ tử tạp dịch phía ngoài hẻm Đồng Nhân cứ như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, ngay cả những đệ tử ngoại môn vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Những đồng nhân trong hẻm Đồng Nhân đều được chế tạo từ đồng thau đã tinh luyện hàng trăm lần, cơ thể đồng cứng rắn không hề thua kém linh binh trung phẩm, thậm chí còn có thể hơn, trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, người có khả năng đánh đồng nhân rạn nứt đã ít càng thêm ít.
“Ầm ầm ầm…”
Tần Phong hệt như một cái máy ủi đất khủng bố, điên cuồng lao về phía trước, không có bất kỳ một đồng nhân nào có thể cản bước hắn ta, chỉ chưa đến mười hơi thở, hắn ta đã thành công vượt qua cuộc khảo hạch.
“Rác rưởi! Toàn bộ đều là rác rưởi! Cút! Cút! Cút!”, Tần Phong cười khoái chí, bước chân không ngừng tiến lên. Đồng nhân sơ kỳ ngũ trọng thiên có thể khiến đại đa số đệ tử tạp dịch phải tuyệt vọng, nhưng khi đối mặt với hắn ta lại chẳng khác nào người giấy, chỉ cần đâm một nhát đã nát bươm…
Năm trăm hai mươi mét… năm trăm năm mươi mét… năm trăm tám mươi mét… sáu trăm mét… sáu trăm hai mươi mét…
Chẳng mấy chốc, Tần Phong đã phá vỡ kỷ lục sáu trăm mét của cường giả đứng thứ hai Ngọc Dương Phong – Lâm Hạo. Chỉ với một chiêu đã có thể liên tục thông qua sáu trăm sáu mươi mét hẻm Đồng Nhân, lúc này đây, sức mạnh của đồng nhân đã tương đương với một ít võ giả lục trọng trung kỳ. Một kích đơn giản của chúng đã nặng hơn 130 đỉnh, nhưng Tần Phong lại chẳng chút sợ hãi, linh lực toàn thân sôi trào, cuồng phong nổi lên bốn phía, dòng khí hỗn loạn, hai đấm của hắn ta đồng loạt vung ra, hiển nhiên Tần Phong muốn dùng sức mạnh tuyệt đối để áp đảo đám đồng nhân đáng sợ kia.
“Khủng bố! Thật sự khủng bố!”
“Đây chính là chiến lực của Tam Kiệt ư? Mạnh thật đấy!”
…
Phía ngoài hẻm Đồng Nhân, chúng đệ tử tạp dịch dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tần Phong không ngừng tiến lên trước hệt như một chiến thần, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh hãi, thực lực của hắn ta mạnh hơn bọn họ rất nhiều, vốn dĩ không cùng một cấp bậc.
“Bảy… bảy trăm mét rồi, nhưng… nhưng rõ ràng đó còn chưa phải cực hạn của hắn. Cái này… cái này có hơi quá rồi đấy!”, vượt qua phạm vi bảy trăm mét, thực lực của đồng nhân không hề thấp hơn võ giả lục trọng đỉnh phong, mỗi một búa, mỗi một kích đều có lực tương đương 150 đỉnh, đủ để khiến rất nhiều võ giả ngũ trọng thiên phải tuyệt vọng. Thế nhưng bọn chúng lại chỉ có thể làm chậm tốc độ thông quan của Tần Phong một chút mà thôi, chuyện này quả thật khiến người ta không khỏi kinh hãi.
“Đến… đến cấm khu rồi, nhưng Tần… Tần Phong không có dấu hiệu dừng lại, rốt… rốt cuộc cực hạn của hắn ở mức nào?”, lúc này, ngay cả Tam Kiệt Tư Mã Vân, Lãnh Như Sương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Tám mươi mét cuối cùng của hẻm Đồng Nhân được xem là cấm khu, đây là cửa thứ ba của hẻm Đồng Nhân, đột khó tăng vọt, sức mạnh của đồng nhân ở đó không chút nào thua kém số ít võ giả thất trọng thiên có huyết mạch chuẩn bát phẩm. Dù cho đám đồng nhân này không hề có trí tuệ, đều được khống chế bởi cơ quan, cũng không có được võ kỹ, thân pháp, còn kém rất xa so với chiến lực của võ giả thất trọng thiên chân chính, nhưng với số lượng tăng thêm một cách khủng bố đủ để chúng đập chết Lâm Hạo – cường giả đứng thứ hai Ngọc Dương Phong một cách dễ dàng.
“Híz-khà-zzz... Ahhhh, bảy trăm ba mươi mét rồi, này… con số này đã phá vỡ kỷ lục năm ngoái!”, năm ngoái, người đứng đầu cuộc khảo hạch hẻm Đồng Nhân cũng phải vất vả lắm mới có thể bước vào cấm khu, nhưng còn chưa đi được vài mét đã bị vô số đồng nhân đánh ngã.
“Triệu sư huynh, xem ra sư đệ đành phải nhận mười sáu miếng linh thạch cùng với Thương Vân Kiếm rồi!”, bên ngoài hẻm Đồng Nhân, trên khuôn mặt có phần nữ tính của Trần Kiến Hoa thoáng hiện vẻ đắc ý. Trong mười năm qua, người có thể đạt được thành tích bảy trăm ba mươi mét gần như không có bao nhiêu, huống chi đó còn chưa phải cực hạn của Tần Phong.
“Hừ! Thắng bại chưa định, Trần sư đệ nói những lời này… hình như có hơi sớm rồi đấy!”, Triệu Nhất Minh cười lạnh, lên tiếng phản bác, nhưng mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán đã tố giác ông ta. Không khó nhìn ra hiện tại Triệu Nhất Minh đang rất căng thẳng, Dương Hiên muốn vượt qua Tần Phong quả thực là chuyện khó càng thêm khó, gần như không có bao nhiêu hi vọng.
…
“Bảy… bảy trăm bốn mươi mét rồi, quái… quái vật! Tuy nhiên, đây có thể là cực hạn của hắn rồi!”, sức người có hạn, liên tục chiến đấu đã tiêu hao quá nhiều thể lực và linh lực của Tần Phong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, Tần Phong hệt như rơi vào vũng bùn, mỗi một bước đều cực kỳ khó khăn.
“Sắp xong rồi sao?”, phía ngoài hẻm Đồng Nhân, ba người Tư Mã Vân cảm thấy nhẹ lòng hơn, nếu Tần Phong vẫn tiếp tục tiến lên thì bọn họ thật sự không có bao nhiêu tự tin để chiến trận này.
Nhưng ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra. . Truyện Thám Hiểm
“A! Tẩy Tủy Đan là của ta, chắc chắn là của ta, phá cho ta, Bạo Linh thuật!”
…