Tám tuổi, Đường Phi Vũ đã bắt đầu tiếp xúc với võ học, bồi dưỡng thân thể, mười hai tuổi chính thức tu luyện, mười bốn tuổi bước vào ngoại môn… Hiện tại đã cô đọng được đao khí, ngày sau ắt sẽ trở thành một nhân vật lớn tung hoành thiên hạ. Nhưng không biết vì sao lại nhất thời nổi lòng tham, chọc vào tên sát tinh như Dương Hiên, cuối cùng rơi vào kết cục chí lớn chưa thành, thân đã tiêu. Thật đáng buồn thay!
“Dương Hiên, ngươi… ngươi cả gan dám hạ độc thủ ư?”, nhìn Đường sư huynh mà mình vẫn luôn kính trọng bị Dương Hiên lạnh lùng đánh thẳng vào tim, thân pháp của những đội viên tiểu đội Phi Vũ thoáng khựng lại, ánh mắt bọn họ dại ra, vẻ mặt không dám tin.
“Sao hả? Chẳng lẽ hắn được phép giết ta, còn ta thì không được ra tay với hắn?”, Dương Hiên lộ vẻ khinh thường, trong lúc nói chuyện, hắn hơi khom người, lấy đi túi càn khôn trước ngực Đường Phi Vũ. Ai cũng biết một cao thủ ngoại môn như Đường Phi Vũ chắc chắn có giá trị con người cực cao, tuyệt đối vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường, dù là Trần Kiến Hoa đã nhiều năm giữ vị trí chủ sự Tạp Dịch Phong nhất đẳng cũng không bằng. Đương nhiên, Dương Hiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
“Dương Hiên, Đường sư huynh là sư huynh của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nể tình đồng môn chút nào sao?”
“Tình đồng môn? Buồn cười, lúc các ngươi đặt bẫy vây giết ta, có từng nghĩ ta là sư đệ của các ngươi không?”, người vốn dĩ luôn ích kỷ như thế, lúc ngươi muốn giết người, nào có nghĩ đến tình đồng môn, nghĩa huynh đệ, trái lại, khi bị người khác đuổi giết, ngươi lại mở miệng nói đến chuyện tình nghĩa, hi vọng đối phương có thể nương tay, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?
“Các vị, không cần dông dài với hắn, cùng tiến lên giết hắn, báo thù rửa hận thay Đường sư huynh!”, người vừa lên tiếng là một thanh niên cực kỳ điển trai, độ khoảng 20 tuổi, chỉ có điều môi hắn hơi mỏng, mang đến ấn tượng đầu tiên là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Diệp Phong – đội phó tiểu đội Phi Vũ, tu vi thất trọng trung kỳ, trong gần một vạn đệ tử ngoại môn của Linh Vân Phong, xếp hạng thứ bốn mươi tám. Hiện tại, Đường Phi Vũ đã chết, đương nhiên hắn ta sẽ trở thành người lãnh đạo tiểu đội Phi Vũ.
Lời của Diệp Phong đã thức tỉnh bọn họ, hiện tại không phải lúc tranh cãi vô nghĩa với tên tiểu tặc Dương Hiên này: “Giết hắn, thay Đường Phi Vũ sư huynh báo thù rửa hận mới là chuyện đúng đắn!”
Phút chốc, ý chí chiến đấu của cả đội sục sôi, liên tục hô to.
Ngay sau đó…
Đám đội viên của tiểu đội Phi Vũ hóa thân thành những luồng sáng, thân pháp được vận dụng đến cực hạn, xuất ra sở học toàn thân đánh về phía Dương Hiên, thề muốn báo thù rửa hận cho vị đại sư huynh kính yêu của mình.
Không đúng, có một người ngoại lệ, đó chính là Diệp Phong – kẻ đã hô hào mọi người báo thù, tuy rằng hắn cũng sử dụng thân pháp đến cực hạn, nhưng không phải tiến lên, mà là rút lui. Chỉ trong giây lát, tên này đã chạy ra xa hơn mười trượng.
Báo thù thay Đường Phi Vũ ư? . ngôn tình hoàn
Chỉ có kẻ đần mới làm như vậy, không tự biết mình có bao nhiêu phân lượng mà cũng dám tìm Dương Hiên báo thù. Tuy nhiên, may mắn là có lũ ngốc này cản đường tên sát tinh kia, nếu không ông đây sao có thể dễ dàng trốn thoát khỏi tay hắn.
“Diệp Phong! Đồ khốn, ngươi lừa chúng ta!”
“Diệp Phong, lão tử nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
“Diệp Phong, ngươi là tên khốn kiếp!”
…
Giờ phút này, những đội viên còn lại của tiểu đội Phi Vũ đã nhận ra bản thân bị Diệp Phong lợi dụng, đồng thời bọn họ cũng ý thức được sự chênh lệch cực lớn giữa mình và Dương Hiên. Năm người bọn họ hợp lực cùng lắm chỉ địch nổi một mình Lưu Nhất Phong mà thôi, còn Dương Hiên, ngay cả sư huynh Đường Phi Vũ mạnh như vậy mà còn bị hắn thẳng tay giết chết, thử hỏi mấy người bọn họ xông vào chẳng phải ngại mệnh mình dài thì còn là gì?
Ngay lúc đó…
Dương Hiên ra tay. Bọn họ muốn giết hắn để báo thù cho Đường Phi Vũ, hắn cũng muốn thủ tiêu bọn họ. Đồng môn tương tàn vốn là điều cấm kị trong tông môn, một khi để lộ chuyện này ra ngoài, hắn cũng khó mà yên ổn được, lại nói, chỉ có người chết mới đảm bảo bí mật này không bị tiết lộ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Hiên lắc người một cái, ngay lập tức xuất hiện trước mặt một tên đội viên của đội Phi Vũ. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, hắn đã vung ra một quyền.
Một quyền này nặng tựa Thái Sơn, trực tiếp khiến thân thể người nọ chia năm xẻ bảy, văng tứ tán, máu thịt rơi đầy đất.
“Á! Trần sư đệ!”
“Dương Hiên, ngươi là ma quỷ! Ma quỷ!”
“Dương Hiên, ngươi chết không yên! Chết không yên!”
Ngay lúc đó…
Dương Hiên ra tay. Bọn họ muốn giết hắn để báo thù cho Đường Phi Vũ, hắn cũng muốn thủ tiêu bọn họ. Đồng môn tương tàn vốn là điều cấm kị trong tông môn, một khi để lộ chuyện này ra ngoài, hắn cũng khó mà yên ổn được, lại nói, chỉ có người chết mới đảm bảo bí mật này không bị tiết lộ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dương Hiên lắc người một cái, ngay lập tức xuất hiện trước mặt một tên đội viên của đội Phi Vũ. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, hắn đã vung ra một quyền.
Một quyền này nặng tựa Thái Sơn, trực tiếp khiến thân thể người nọ chia năm xẻ bảy, văng tứ tán, máu thịt rơi đầy đất.
“Á! Trần sư đệ!”
“Dương Hiên, ngươi là ma quỷ! Ma quỷ!”
“Dương Hiên, ngươi chết không yên! Chết không yên!”