Nhưng từ lâu Dương Hiên đã không còn như xưa, hắn sử dụng hết chiêu bài thì cũng coi như bậc nhất ở ngọn núi phía sau, cho dù đấu với đám thú vương cấp tám cũng không phải không thể, tuy mấy lần gặp nguy hiểm nhưng đều không phải nguy hiểm gì lớn!
Lúc này…
“Goào!”
Sau tiếng thét gào, một con vượn khổng lồ lông đỏ cao ba trượng nhảy từ trên cây to vài người ôm xuống, thấy thế Dương Hiên chỉ tung ra một chưởng.
Trên trán con vượn khổng lồ lông đỏ này loáng thoáng có thể thấy hình mặt trăng máu, Huyết Nguyệt Cự Viên là một trong những vị vua của ngọn núi phía sau Linh Vân Phong, dị thú cấp tám tầm trung với sức mạnh đáng sợ, rất nhiều võ giả cửu trọng cũng phải tự thẹn không bằng.
Cộng thêm lực nhảy từ trên cao xuống nên sự đáng sợ của một quyền này nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường, sức mạnh hơn năm mươi nghìn cân ẩn chứa bên trong có thể phá núi, xẻ đá.
“Súc vật! Chết đi!”, Dương Hiên chỉ thấy trước mắt hoa lên, Huyết Nguyệt Cự Viên đã tới gần, hắn hét lên một tiếng, không né tránh nữa mà vung ra một quyền, cứng đối cứng với nó.
“Rầm!”
Nắm đấm của người và thú va vào nhau, như thiên thạch rơi xuống, va chạm mạnh với mặt đất.
Giây tiếp theo…
“Rắc rắc rắc…”
Tiếng xương gãy nghe như tiếng pháo nổ.
“Grào!”, sau tiếng kêu gào thảm thiết, Huyết Nguyệt Cự Viên cao ba thước tựa ma thần liên lục lùi về phía sau, một người một thú đấu với nhau, dị thú đã bị sức mạnh đáng sợ của Dương Hiên đánh gãy cánh tay.
Mỗi ngày mỗi đêm, thực lực của Dương Hiên đều tăng vọt, bây giờ hắn đã đả thông được 84 thiên mạch, gần đến cảnh giới bát trọng thiên, nhưng một bước này lại là quan trọng nhất, sau khi hấp thu tinh huyết của hàng nghìn con dị thú, huyết mạch của hắn đã tiến thêm một bước vào hàng bát phẩm thượng đẳng, dù tu vi hay huyết mạch đều không yếu hơn mười đệ tử đứng đầu ngoại môn, chỉ thiếu võ kỹ đã học mà thôi.
“Chết đi!”
Một đòn này Dương Hiên không định tha cho nó, hắn bật người, hai chân khẽ nhún, nội tức tuôn ra, thoáng chốc tạo thành một cơn gió lốc, quét về phía Huyết Nguyệt Cự Viên.
Đây là Tật Phong Thần Thoái cảnh giới đại thành!
“Rầm”, “Uỳnh”, “Bịch” …
Thoái ảnh bao trùm khắp bầu trời, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Huyết Nguyệt Cự Viên đã trúng không biết bao nhiêu cước của Dương Hiên, mỗi một cước, mỗi một đòn đều mang theo sức mạnh hơn năm mươi nghìn cân, dù lớp da của nó có thể sánh với linh binh thượng phẩm thì cũng không thể chịu một đòn nặng như vậy.
“Ngoao!”
Sau tiếng hét thảm trước khi chết, Huyết Nguyệt Cự Viên không còn chịu được đòn tấn công như vũ bão của Dương Hiên nữa, nó ngã rầm xuống đất.
…
Ngọn núi phía sau Linh Vân Phong, trong một hang động khá kín đáo, Dương Hiên toàn thân toát ra khí tức hung hãn, kéo Huyết Nguyệt Cự Viên chầm chậm đi vào trong hang. Ở nơi sâu trong hang động chất kín xác dị thú, mấy chục con khổng lồ, hơn nữa không có con nào là yếu, thấp nhất cũng là dị thú cấp sáu, không ít con đã tới cấp bảy, thậm chí còn có hai con phẩm cấp không hề dưới Huyết Nguyệt Cự Viên - thú vương cấp tám!
Đêm nay Dương Hiên chuẩn bị đột phá lần nữa, một bước vào thẳng cảnh giới bát trọng thiên.
Trong hang động bí mật ở ngọn núi phía sau Linh Vân Phong.
Dương Hiên ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hai tay đặt lên cái đầu gớm ghiếc của dị thú cấp sáu, đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa xoay chuyển, từng làn khí tức thôn phệ thần bí tràn vào cơ thể dị thú, hấp thu tinh hoa huyết mạch của nó, dị thú cấp sáu lập tức thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ trong vài phút dị thú cấp sáu dài hàng mét bị hút sạch tinh huyết, trở thành một cái xác khô.
Sau hai tháng không ngừng lĩnh hội, với sự giúp đỡ của vô số dị thú, cuối cùng đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa của Dương Hiên cũng bước vào cảnh giới nhập môn, không chỉ tốc độ thôn phệ tăng vọt mà hiệu quả hấp thụ cũng tăng vọt, đã có thể hấp thụ tinh hoa huyết mạch từ dị thú cùng cấp.
Cũng chính vì vậy nên Dương Hiên đã đả thông được 15 thiên mạch chỉ trong một tháng, bước vào cảnh giới thất trọng thiên đại viên mãn, bước chân vào hàng thê đội thứ nhất của ngoại môn.
Sau khi hấp thu hết tinh huyết của dị thú cấp sáu, Dương Hiên vụt tới trước một dị thú cấp sáu khác, tiếp tục sử dụng đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa.
Một con… ba con… bảy con… mười con... .
||||| Truyện đề cử: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi |||||
Dị thú trong hang động biến thành xác khô với tốc độ kinh hoàng, khí thế của Dương Hiên cũng vì thế mà thăng vọt, không ngừng tăng lên!
“Đùng”, “Đùng”, “Đùng” …
Từng làn kình phong đáng sợ bộc phát ra từ lông tóc của Dương Hiên, cát đá xung quanh bay tứ tung, cùng những luồng không khí cuồng bạo, nghiền nát những cái xác khô thành vụn nhỏ, bay lả tả khắp nơi.
Năm phút sau, mấy chục dị thú trong hang động chỉ còn lại ba con, chính là ba con thú vương cấp tám mạnh nhất, mà tu vi của Dương Hiên cũng tăng đến cực hạn thất trọng thiên, chỉ thiếu một chút là sẽ đột phá thành công.
“Shh!”
Hít sâu một hơi, Dương Hiên ấn lên đầu Huyết Nguyệt Cự Viên, sức mạnh thôn phệ khủng khiếp cuốn lấy nó, trong tích tắc, một dòng khí huyết cực kỳ tinh khiết truyền qua hai tay Dương Hiên, vào thẳng cơ thể hắn. Thú vương cấp tám đúng là khác hẳn, khí huyết dồi dào, tinh khiết, vượt xa thú vương cấp bảy.
Đột nhiên thân hình hơi gầy của Dương Hiên khẽ run lên.
“Đùng!”
Nội tức trong cơ thể hắn chảy xuống như trường giang cuồn cuộn, một mạch đả thông sợi thiên mạch thứ 85, Dương Hiên hét lên một tiếng rồi bật nhảy lên cao.
Khai Mạch bát trọng thiên!
Dương Hiên cười to, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã từ cảnh giới lục trọng thiên lên đến cảnh giới bát trọng thiên, nói điều này thì ai có thể tin, ai dám tin chứ?