Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 39: Chương 39: Khiêu khích




“Kha Vân hùng hổ kiểu này là muốn gây sự với ai à?”

“Xem ra trò hay sắp được lên sàn!”

“Trò hay bắt đầu rồi!”

...

Các đệ tử ngoại môn đang ăn cơm xung quanh đều ghé mắt, thì thầm với nhau, trên mặt là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn điển hình là đây!

Dương Hiên vừa uống rượu, vừa cầm một miếng thịt dị thú béo ngậy ăn như gió cuốn, trông rất thoả nguyện. Một tháng trước hắn chỉ chuyên tâm tìm cách tăng thực lực, lâu rồi không được thưởng thức mỹ thực, vả lại so với tay nghề của đầu bếp ngoại môn, tay nghề của đầu bếp Mặc Trúc Phong rõ ràng thua xa không chỉ một bậc!

Đúng lúc này...

“Ầm!”

Một cái đĩa sắt từ trên nện xuống bàn cơm của Dương Hiên, xẹt qua ngay sát tóc mai hắn.

Trong mắt Dương Hiên loé lên vẻ tức giận, hắn ngẩng đầu thì thấy một thanh niên mặt mũi thô kệch, dáng người vạm vỡ đang bước nhanh về phía mình với vẻ mặt phách lối và kiêu ngạo.

Trong lòng Dương Hiên liền dấy lên một nghi ngờ: “Người này là ai? Hình như mình chưa từng đắc tội gã?”, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra hắn đã gặp thanh niên vạm vỡ này khi nào.

Lúc này...

Man Ngưu ở đối diện Dương Hiên đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi: “Kha Vân, ngươi muốn làm gì?”

“Tiểu tử, ngươi muốn làm trái quy định à? Không biết ma mới chỉ được dùng cơm ở khu Tây sao?”, Kha Vân không thèm nhìn Man Ngưu, trắng trợn phớt lờ hắn ta.

“Kha Vân, ngươi đừng quá đáng, tông môn có quy định này khi nào?”, Man Ngưu thở dốc, mắt toé ra lửa giận, nhập môn đã nhiều năm, hắn chưa bao giờ nghe nói về quy định ma mới chỉ được dùng cơm ở khu Tây, nhưng giọng hắn ta khá nhỏ, mang lại cho người ta cảm giác thiếu tự tin.

Kha Vân hung dữ trừng mắt nhìn Man Ngưu: “Lời của lão tử chính là quy định, ngươi có ý kiến hả?”

“Kha Vân... Ngươi... Ngươi đừng khinh người quá đáng!”, Man Ngưu tức đến mức khó thở, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh hiện rõ ra ngoài.

“Mẹ nó, cho thể diện mà không cần, Man Ngưu, có tin lão tử xử ngươi luôn không?”, Kha Vân trợn mắt nhìn lướt qua Man Ngưu đầy coi thường, sau đó quay sang nhìn Dương Hiên từ trên xuống: “Tiểu tử, không nghe thấy lời của lão tử à? Mau cút đi!”

Dương Hiên lạnh mặt, dùng ống tay áo lau vết mỡ trên khoé miệng, đứng dậy nhìn Kha Vân vênh váo bằng ánh mắt lạnh băng, lúc này sao hắn có thể không biết người trước mặt đang cố tình gây sự.

“Ơ kìa, tiểu tử, sao? Không phục à?”, Kha Vân nhìn Dương Hiên đầy thách thức.

Nghe vậy, trong mắt Dương Hiên liền thoáng qua ánh sáng lạnh, hắn không muốn gây sự không có nghĩa là hắn sợ rắc rối, hắn của bây giờ không còn là một tên vô dụng yếu ớt, có thể bị đuổi khỏi sơn môn bất cứ lúc nào. Kha Vân đã tự đưa tới cửa thì chỉ có một chữ - xử, nhưng không đợi Dương Hiên lên tiếng, Man Ngưu đã lao qua kéo tay phải của hắn, liên tục nháy mắt với hắn, miệng nói không ngừng: “Được rồi, Kha Vân, ngươi lợi hại, huynh đệ chúng ta không động tới nổi, chúng ta đi là được...”

“Ha ha ha... Hai tên vô dụng!”

“Hèn nhát vậy sao, thế mà cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thất Tinh Tông, đúng là làm mất hết mặt mũi của tông môn!”

“Nếu đổi thành ta, ta đã tìm dây siết cổ luôn rồi, khỏi xuất hiện để bị mất mặt!”

“Nhục nhã! Hai kẻ này quả là nỗi nhục của tông môn!”

...

Trong phút chốc, bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười nhạo mỉa mai, không ít đệ tử ngoại môn nhìn Dương Hiên và Man Ngưu bằng ánh mắt đầy chán ghét, hổ thẹn vì cùng là đệ tử ngoại môn của Thất Tinh Tông với hai người này.

Võ giả có thể thất bại nhưng tuyệt đối không thể sợ thách đấu!

“Hèn nhát? Nhục nhã?”, Lam Linh Mi mặc bộ váy xanh cầm lòng không đặng cảm thấy buồn cười, đường đường là tân nhân vương, thiên tài yêu nghiệt còn đáng sợ hơn cả Tam Kiệt Nhất Tiên lại bị người ta coi là nỗi nhục của tông môn, trên đời này còn câu chuyện cười nào hoang đường hơn không?

“Mẹ kiếp!”, Man Ngưu nghiến chặt răng, vẻ căm hận và uất ức thoáng qua trong mắt, nhưng hắn ta vẫn cố kìm nén, liên tục giục Dương Hiên đi mau.

Kha Vân cười không ngớt: “Ha ha ha... Hai tên vô dụng... Nhưng hình như các ngươi đã quên mất gì đó, lão tử bảo các ngươi cút chứ không bảo các ngươi đi, tai các ngươi bị điếc à?”

“Kha Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!”, Man Ngưu siết chặt hai tay, mắt đỏ ngầu như con thú dữ bị chọc giận muốn cắn người, giờ phút này hắn ta đã cực vô cùng phẫn nộ! Ai cũng có giới hạn kiềm chế, rõ ràng Kha Vân đang khiêu khích giới hạn của Man Ngưu!

“Khinh người quá đáng? Lão tử khinh ngươi đấy, ngươi làm được gì?”, Kha Vân bỗng cất cao giọng, khinh miệt nhìn Man Ngưu.

“Kha Vân, ngươi thật sự nghĩ lão tử...”, cơn giận lấn át lý trí của Man Ngưu, cuối cùng cũng bùng nổ.

Nhưng không đợi Man Ngưu nói hết lời, Dương Hiên đã giãy khỏi tay Man Ngưu, lạnh lùng nhìn Kha Vân vênh váo, quát: “Chó điên ở đâu ra mà lại dám sủa bậy trước mặt lão tử?”

Cả nhà ăn lập tức lặng ngắt như tờ, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều kinh ngạc nhìn Dương Hiên.

“Chó... Chó điên? Tên ma mới này thế mà dám mắng Kha Vân, hắn điên rồi sao?”, dù ma mới là thiên tài có huyết mạch bát phẩm, lúc mới nhập môn cũng thường cụp đuôi đối nhân xử thế, không dám tuỳ ý đắc tội ma cũ như họ, thẳng thừng mắng ma cũ là chó điên giống lần này là chuyện mấy năm qua chưa từng có.

Chỉ là vẻ kinh ngạc trong mắt họ rất nhanh đã thay bằng vẻ háo hức, nhưng thế này mới thú vị! Nếu không trở mặt thì sao trò hay này có thể tiếp tục đây?

Lúc này...

“Đùng đoàng!”

Bỗng nhiên một tràng lôi âm vọng ra từ trong cơ thể Kha Vân, nó vang dội như tiếng sấm, khí thế quanh gã nhanh chóng tăng vọt, sát ý đáng sợ nghiền ép về phía Dương Hiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.