Một môn võ kỹ tuyệt phẩm bình thường đã đủ khiến vô số võ sư cảnh giới luyện cốt cấp cao điên cuồng thèm muốn rồi, mà một bộ võ kỹ tuyệt phẩm cấp Huyền uy lực vô địch e là rất nhiều cường giả khai khiếu cảnh giới Võ Hầu cũng phải động tâm không thôi. Huống chi, Bách Lãng Đao Quyết này còn là một phần của võ kỹ cấp Địa Bách Lãng Đao Kinh, giá trị này còn cao hơn nữa. Nói không chừng ngay đến vài cường giả võ tông có thực lực dời núi lấp biển trong truyền thuyết cũng phải dao động ấy chứ. Hắn hiện nay có chút thực lực, phóng mắt khắp bảy dãy ngoại môn, người có thể thắng chắc được hắn tuyệt đối không quá trăm người, nhưng cho dù như vậy, đối với võ sư luyện cốt ngưng tụ được linh cốt mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là con kiến tùy tiện nhấc tay cũng có thể giết chết, huống chi những huyết mạch Võ Hầu mạnh hơn trăm ngàn lần so với cường giả huyết mạch Võ Sư!!!
Không thể nhận! Bất luận thế nào cũng không thể nhận Bách Lãng Đao Quyết này!
"Ứng chấp sự, ông nói đùa rồi, đệ tử thiên tư ngu dốt, người mạnh hơn ta trong tông môn chỗ nào cũng có, so với để bộ tuyệt thế kỳ công này lãng phí trong tay đệ tử thì chi bằng ban nó cho mấy thiên tài yêu nghiệt chân chính vẫn tốt hơn!" . Đam Mỹ Sắc
Trong lúc nói chuyện, Dương Hiên đã nhét cuốn Bách Lãng Đao Quyết ngược lại vào tay Ứng chấp sự, đây đúng là củ khoai lang phỏng tay mà!
"Dương Hiên, ngươi đừng tự ti, chỉ nói riêng về ngộ tính thì chưa kể ngoại môn mà cả Thất Tinh Tông cũng hiếm có người có thể so sánh với ngươi, bộ Bách Lãng Đao Quyết này chắc chắn có thể phát huy hào quang trong tay ngươi!", Ứng chấp sự khẽ cười nói rồi lại lần nữa đẩy bộ Bách Lãng Đao Quyết về phía Dương Hiên.
"Không! Không! Không! Chấp sự, người quá khen rồi, đệ tử mấy lạng nửa cân, đệ tử hiểu rõ bản thân chỉ là người có chút may mắn, tư chất chỉ có thể coi là bình thường, so với chư vị sư huynh còn kém rất xa, rất xa. Chưa nói đến những người khác, mười sư huynh mạnh nhất trên dãy Khai Dương ta bất luận là thiên phú hay là ngộ tính đều vượt xa đệ tử!", Dương Hiên không ngừng hạ thấp bản thân, chỉ còn thiếu nước nói bản thân là một cây gỗ mục vô tích sự mà thôi. Mẹ kiếp tưởng hắn là thằng ngốc thật ư, tuyệt thế kỳ công đồ bỏ đi này ai muốn thì cứ lấy!
Đối mặt với sự liên tiếp từ chối của Dương Hiên, ánh mắt Ứng chấp sự lóe lên vẻ mất kiên nhẫn, chớp mắt vẻ tươi cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất: "Dương Hiên, ngươi chớ không biết suy xét, bổn tọa có ý bồi đắp ngươi, đó là may mắn của ngươi!"
"Vâng!", Dương Hiên nhướn mày, trong lòng lửa giận bắt đầu bốc lên, hắn lúc này đã hoàn toàn có thể khẳng định một trăm phần trăm tay họ Ứng này căn bản không có ý tốt gì!
"Mẹ kiếp, may mắn cái rắm ấy! Thật sự muốn giết chết lão tử à!", trong lòng thầm mắng chửi một câu, Dương Hiên áp chế tức giận trong lòng, nói: "Ứng chấp sự, đệ tử không có ý này, chỉ là tuyệt thế kỳ công như vậy nếu không phải yêu nghiệt tuyệt thế chân chính thì không thể lĩnh hội, đệ tử chỉ là một kẻ phàm tục, đưa kỳ công này cho đệ tử hoàn toàn là lãng phí bảo vật..."
Không đợi cho Dương Hiên nói xong đã bị Ứng chấp sự ngắt lời: "Dương Hiên, ngươi cũng đừng tự coi nhẹ bản thân, thiên phú của ngươi bổn tọa biết rõ, chỉ cần nỗ lực chắc chắn sẽ thành công, chắc chắn có thể hiểu thấu bộ tuyệt thế kỳ công này!", vừa dứt lời chưa đợi cho Dương Hiên lên tiếng, ông ta lại lần nữa nhét cuốn Bách Lãng Đao Quyết vào trong tay Dương Hiên.
"Đáng ghét!", sự căm giận trong lòng Dương Hiên khó kiềm nén, gân xanh trên trán dần mơ hồ nổi lên, Bách Lãng Đao Quyết còn cả một phần của võ kỹ cấp Địa Bách Lãng Chân Kinh nữa, mẹ kiếp, ai tin thì kẻ đó là tên ngốc. Dương Hiên há miệng định từ chối lần nữa, bất luận thế nào cũng không thể nhận bộ Bách Lãng Đao Quyết rách nát này.
Thế nhưng không đợi cho Dương Hiên nói gì đã thấy Ứng chấp sự tiếp tục nói: "Dương Hiên, bổn tọa biết trong lòng ngươi nghi ngờ, cũng đúng, bổn tọa và ngươi không thân cũng chẳng quen lại bỗng dưng vô cớ tặng ngươi một bộ võ kỹ tuyệt phẩm, đổi lại là ai cũng sẽ khinh nghi bất định. Nhưng người yên tâm, bổn tọa tuyệt đối không có ác ý, bổn tọa có thể bảo đảm bộ Bách Lãng Đao Quyết này thật sự là võ kỹ tuyệt phẩm, tuyệt đối không một chút nào là dối trá..."
"Còn đảo đảm? Ông định lừa ai, tưởng tất cả mọi người đều ngu ngốc ư!", Dương Hiên khịt mũi coi thường, một chút cũng không tin những lời dối trá của Ứng chấp sự. Một cuốn sách nát không biết từ đâu mà có lại nói là võ kỹ tuyệt thế, ông ta thật sự tưởng võ kỹ tuyệt thế là rau xanh sau vườn nhà mình, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ư.
"Chấp sự, đệ tử tư chất ngu dốt, tu luyện một bộ võ kỹ hạ phẩm là đủ rồi..."
"Dương Hiên, bổn tọa đã nói hết lời rồi mà ngươi vẫn không cảm kích, vậy tức là không nể mặt bổn tọa rồi...", đột nhiên, sắc mặt Ứng chấp sự đanh lại, "Con người bổn tọa luôn ân oán phân minh, nếu ngươi không nể mặt bổn tọa vậy bổn tọa cũng sẽ không nể mặt ngươi, ngươi phải hiểu rằng, người mới giống như ngươi bổn tọa nếu như muốn xử lý thì cũng chỉ cần một câu nói là xong!"
"Ông... ông...", Dương Hiên tức đến nghiến răng ken két, uy hiếp! Đây quả thực chính là uy hiếp!
"Dương Hiên, tục ngữ có câu biết thức thời mới là trang quân tử, kẻ không biết tình thế, không biết suy xét thì rất dễ bị thiệt lớn... được rồi, suy nghĩ thế nào rồi? Môn võ kỹ tuyệt phẩm này - Bách Lãng Đao Quyết, ngươi tìm hiểu hay không tìm hiểu đây?"
Ngay sau đó...
Áp lực khủng bố như núi đè trực tiếp trấn áp về phía Dương Hiên, khiến Dương Hiên như con thuyền nan cô độc trên đại dương mênh mông bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị nhấn chìm.