Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 87: Chương 87: Mèo vờn chuột




"Không được, không thể cứ tiếp tục thế này nữa!", sắc mặt Mã Nguyên Võ ngưng trọng trước nay chưa từng có, quyền sợ trai trẻ, câu nói không phải không có lý, ông ta đã gần trăm tuổi thật sự đã già rồi, khí huyết đã bắt đầu suy giảm, tiếp tục tiêu hao thì đến cuối cùng người bại chỉ có thể là ông ta. Bỗng nhiên trên mặt Mã Nguyên Võ lóe lên vẻ quyết đoán: "Xem ra đành phải động dụng chiêu đó rồi..."

"Hí!"

Sắc mặt Mã Nguyên Võ dữ tợn, bộc phát ra một tiếng rống như dã thú, bất chợt hai bàn tay của ông ta ôm lấy hư không, khí kình vô tận cuồn cuộn bốc lên giữa hai tay ông ta, củi khô tung bay trên đầu, dày đặc mù mịt!

Gió thu xào xạc trời trở rét, cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương!

Ý cảnh vạn vật điêu linh tràn ngập mở ra, cuốn sạch cả thiên hạ!

"Ừ, lão già này muốn liều mạng rồi!", sắc mặt Dương Hiên ngưng trọng, toàn bộ tinh thần trở nên đề phòng, khí tức trong cơ thể bắt đầu khởi động như thủy triều lên, khí thế quanh người kế tiếp kéo lên, không thể ngăn chặn!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Khí kình xung quanh hai tay của Mã Nguyên Võ hóa thành một cái cột gỗ.

"Không được, không thể cứ tiếp tục thế này nữa!", sắc mặt Mã Nguyên Võ ngưng trọng trước nay chưa từng có, quyền sợ trai trẻ, câu nói không phải không có lý, ông ta đã gần trăm tuổi thật sự đã già rồi, khí huyết đã bắt đầu suy giảm, tiếp tục tiêu hao thì đến cuối cùng người bại chỉ có thể là ông ta. Bỗng nhiên trên mặt Mã Nguyên Võ lóe lên vẻ quyết đoán: "Xem ra đành phải động dụng chiêu đó rồi..."

"Hí!"

Sắc mặt Mã Nguyên Võ dữ tợn, bộc phát ra một tiếng rống như dã thú, bất chợt hai bàn tay của ông ta ôm lấy hư không, khí kình vô tận cuồn cuộn bốc lên giữa hai tay ông ta, củi khô tung bay trên đầu, dày đặc mù mịt!

Gió thu xào xạc trời trở rét, cỏ cây tiêu điều móc đọng thành sương!

Ý cảnh vạn vật điêu linh tràn ngập mở ra, cuốn sạch cả thiên hạ!

"Ừ, lão già này muốn liều mạng rồi!", sắc mặt Dương Hiên ngưng trọng, toàn bộ tinh thần trở nên đề phòng, khí tức trong cơ thể bắt đầu khởi động như thủy triều lên, khí thế quanh người kế tiếp kéo lên, không thể ngăn chặn!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Khí kình xung quanh hai tay của Mã Nguyên Võ hóa thành một cái cột gỗ.

"Tật Phong Thần Thoái!"

Giờ phút này muốn đối kháng cũng không kịp nữa, chỉ có dốc hết toàn lực né tránh một kích tất sát này, đáng tiếc là vẫn muộn, cho dù Dương Hiên đã cố gắng hết sức tăng tốc, cơ thể hóa thành gió lốc thì vẫn bị cột gỗ được diễn hóa ra từ khí kình đó đánh lên lưng!

Phốc! Phốc! Phốc!

Đất đai xung quanh Dương Hiên phạm vi mấy trượng toàn bộ nổ tung, bắn tung tóe hình thành lên một cái hố sâu không nhỏ!

Dương Hiên lập tức bị nện ngã xuống đất, không ngừng run rẩy co quắp!

"Phù... phù... phù...", Mã Nguyên Võ cũng há miệng ra thở hổn hển, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt, gần như đã mất hết sức!

Chiêu 'Mộc Trang Đại Pháp' này là sát chiêu mạnh nhất của ông ta, không những uy lực tuyệt luân mà điều quan trọng nhất là còn biến hóa thất thường, khiến người ta khó mà đề phòng được, đã từng tuyệt sát không ít cường giả. Có điều tác dụng phụ cũng không nhỏ, chỉ là một kích thôi đã gần như rút cạn khí tức trong người ông ta, nếu như không thể giết chết kẻ địch bằng một kích này thì người chết chính là ông ta, không đến lúc sinh tử thì không thể khinh động!

Có điều rất nhanh trên mặt Mã Nguyên Võ đã toát lên vẻ đắc ý: "Tiểu bối, có thể chết dưới Mộc Trang Đại Pháp này của ta, ngươi cũng coi như chết một cách xứng đáng rồi!"

Trong khi nói chuyện, ông ta run rẩy đi về phía Dương Hiên, chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm của mình. Ở độ tuổi này mà đã có sức chiến đấu như vậy ắt phải có được kỳ ngộ kinh thiên, có điều bây giờ tấy cả đều có lợi cho ông ta rồi!

Đúng trong lúc này...

"Khụ... khụ... đau, mẹ kiếp đau thật đấy!"

Dương Hiên chống hai tay xuống đất, run rẩy bò từ dưới đất lên, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, ọe một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.

"Khụ... khụ... hay cho một chiêu Mộc Trang Đại Pháp, đúng là quỷ thần khó lường, suýt chút nữa ta đã thua trong tay ông rồi...", Dương Hiên lau đi vết máu trên khóe miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, nếu không phải đại pháp Thôn Thiên Phệ Địa quá đỗi nghịch thiên, vừa gia tăng tu vi huyết mạch của hắn vừa cường hóa thân thể hắn, khiến thân thể hắn so với rất nhiều dị thú cửu cấp chỉ có hơn chứ không kém thì hôm nay e là hắn thật sự đã phải ngã xuống vì Mộc Trang Đại Pháp này rồi, cho dù không chết thì hắn cũng sẽ bị nội thương không nhẹ!

"Không... không thể nào, đây không phải là sự thật, không phải là thật, không có ai chịu một kích Mộc Trang Đại Pháp của ta mà không chết, ảo giác, đây nhất định là ảo giác...", Mã Nguyên Võ khàn cả cổ họng gào lên, trạng thái điên cuồng, không thể tin nổi, thật sự không thể tin nổi. Mộc Trang Đại Pháp là sát chiêu mạnh nhất của ông ta, lực lượng hàm chứa trong đó cực kỳ khủng bố, gần đạt đến năm ngàn đỉnh cự lực, cho dù là mấy thể tu cửu trọng thiên chuyên tu thân thể dưới một kích tuyệt sát này của ông ta cũng phải trút hơi thở cuối cùng, không giữ được mạng nữa!

"Lão già, không giết chết ta vậy thì người chết chính là ông rồi!", khóe miệng Dương Hiên cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, hắn cất bước chân đi về phía Mã Nguyên Võ, sát cơ vô tận!

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì...", Mã Nguyên Võ không tự chủ được lùi về sau một bước, giống như một cô gái nhỏ bị người ta bức vào con hẻm nhỏ vậy, hoảng hốt lo sợ. Một khi xuất ra Mộc Trang Đại Pháp, kẻ địch không chết thì người chết chính là ta, ông ta hiện giờ khí tức trong cơ thể đã cạn kiệt, thể lực tiêu hao, không mạnh hơn bao nhiêu so với một ông già gần đất xa trời, tùy tiện một võ giả nhất trọng thiên cũng có thể lấy được cái mạng già của ông ta!

"Làm gì ư? Đương nhiên là tiễn ông lên đường rồi!", Dương Hiên đứng từ trên cao nhìn xuống, quan sát Mã Nguyên Võ, sắc mặt toát lên vẻ đùa giỡn như mèo vờn chuột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.