Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 98: Chương 98: Tướng quân, cứu ta




“Ai nói không phải chứ, xui xẻo thì còn bị Yêu tộc bắt đi!”

Nghe thấy những lời này, Dương Hiên chợt xúc động, người dân trong trấn nhỏ rất thật thà, nhưng sau khi Yêu tộc xuất hiện, phá vỡ cuộc sống hạnh phúc ban đầu của họ, khiến bọn họ bữa được bữa lo, bản thân lại không có năng lực trừ ma hàng yêu, cuối cùng chỉ có thể đặt hy vọng đệ tử Tông môn hàng yêu đến đây.

Kiểu cảm giác này người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi!

Yếu đuối chính là tội lỗi, lời này quả nhiên không hề sai chút nào!

Phủ thủ trấn nằm ở chính giữa trấn Thanh Sơn, diện tích không nhỏ, ước chừng chu vi một dặm, gần như chiếm một nửa diện tích trấn Thanh Sơn, trước cửa là hai tượng sư tử đá cao lớn uy nghiêm bất phàm!

Lúc này, ở trước cửa phủ thủ trấn đã có hơn mười người đứng đó, người dẫn đầu là một người trên dưới bốn mươi, mặc áo giáp dài màu đỏ, trông như một người đàn ông trung niên oai phong.

Người này chính là Liêu Nguyên – người thủ trấn Thanh Sơn, hắn ta có tu vi khai mạch lục trọng thiên, ở một thành lớn như thành Hoành Dương, tất nhiên cũng không là gì, ngay cả một cao thủ nhỏ cũng không bằng, nhưng ở trong trấn nhỏ như trấn Thanh Sơn này lại hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.

Hơn mười người phía sau, thân phận không giống nhau, có người mặc trang phục võ giả, cũng có người giàu có hay là thương nhân, hoặc nông dân không hiểu gì về võ đạo, nhưng điểm giống nhau là đều là những nhân vật có danh tiếng trong trấn Thanh Sơn!

“Đến rồi! Cuối cùng thiếu hiệp của Thất Tinh Tông cũng đến rồi!”

Dương Hiên mới đến gần phủ thủ trấn, lập tức đã vang lên tiếng kêu hô trong đám người…

“A! Sao chỉ có một người, lại còn trẻ như vậy, hắn… Hắn thật sự có khả năng hàng yêu sao?”

“Không phải nhầm rồi chứ, lại… Lại là một tên nhóc con như vậy, có thể làm được chuyện gì chứ?”

Rất nhanh chóng, mong đợi của mọi người thoáng chốc đã biến thành sự nghi ngờ, có câu miệng “không râu không làm nên chuyện”, mà một tên nhóc còn không có sợi râu thì có bản lĩnh hàng yêu gì chứ, đừng có đến lúc đó Yêu tộc còn chưa hàng được mà đã vào miệng Yêu tộc rồi.

“Im hết cho ta, đó chính là đệ tử của Thất Tinh Tông, các ngươi không cần mạng nữa sao!”, Liêu Nguyên thấp giọng quát.

Nghe vậy, ai ai cũng giật mình trong lòng, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Đây lại là đệ tử của Thất Tinh Tông, bản thân mình hèn mọn như vậy mà có thể đánh giá bậy bạ được sao? Nếu chọc giận hắn, họ có mấy cái đầu cho hắn chém chứ?

“Lo giữ cái miệng thối của các ngươi đi, cẩn thận họa ra từ miệng!”. Liên Nguyên lại thấp giọng quở mắng mọi người một lần nữa, cất bước đến nghênh đón Dương Hiên.

“Tiểu nhân là Liêu Nguyên, trấn trưởng trấn Thanh Sơn, ra mắt đại nhân… Cuối cùng đại nhân cũng đến rồi… Trấn Thanh Sơn chúng ta cũng được cứu rồi…”, Liêu Nguyên hạ thấp người, khép nép vâng dạ, không nhìn ra được có chút dáng vẻ nào của một người thủ trấn, thậm chí hắn ta còn không dám nhìn thẳng Dương Hiên: “Đại nhân đi đường mệt nhọc, đây là chút tâm ý của chúng ta, mong đại nhân vui lòng nhận cho!”

Lúc nói chuyện thì có một người cao lớn cầm một cái rương đến trước mặt Dương Hiên, cái rương không to, chỉ khoảng chừng một thước.

Cộp…

Cái rương được mở ra.

Trong thoáng chốc, ánh sáng vàng chói rực.

Nhìn thấy bên trong rương chứa đầy khoảng hai tầng vàng thỏi dày nặng, ước tính sơ bộ thì chắc số lượng cũng không dưới hai trăm thỏi.

Bốn trăm lượng vàng trông cũng không phải rất nhiều, cũng không bằng một nửa miếng linh thạch, nhưng đối với một trấn nhỏ như trấn Thanh Sơn mà nói, đây lại là tài sản rất to lớn.

Thế nhưng Dương Hiên lại giống như không nhìn thấy cái rương chứa vàng đó, lại có chút sửng sốt nhìn thủ trấn khom lưng khúm núm. Một tia sáng màu lục, hắn lại nhìn thấy một luồng sáng màu lục trên người thủ trấn…

Trên đời này có một loại đá kỳ lạ, tên là đá huyết mạch, có thể điều tra rõ ràng phẩm cấp huyết mạch của một người, cách thức sử dụng cũng khá đơn giản, chỉ cần hai tay đặt lên trên, tập trung tinh thần, đá huyết mạch sẽ dựa vào huyết mạch của một người mà toả ra linh quang đủ màu. Người có phế mạch thập phẩm, bình thường thì sẽ là linh quang màu trắng, huyết mạch cửu phẩm thì linh quang huyết mạch là màu đỏ nhạt, màu đỏ thì là huyết mạch bát phẩm, đỏ thẫm là thất phẩm, huyết mạch lục phẩm trong truyền thuyết thì linh quang huyết mạch sẽ chuyển thành màu cam, mà dựa vào các màu sắc lại chia ra các phẩm huyết mạch thành ba cấp, hạ đẳng thì linh quang đạt đến một tấc, trung đẳng thì linh quang có thể đạt đến hai tấc, thượng đẳng thì tăng lên một tấc!

Đôi mắt dị biến của Dương Hiên cũng gần giống như đá huyết mạch, chỉ cần tập trung tinh thần quan sát một người thì có thể nhìn thấy rõ linh quang huyết mạch, thứ mà chỉ có thể thông qua đá huyết mạch mới có thể làm được, bây giờ hắn lại nhìn thấy linh quang màu lục yêu dị khác với người thường trên người thủ trấn này…

Có vấn đề, thủ trấn này chắc chắn có vấn đề, thậm chí có khả năng rất có khả năng là Yêu tộc đang làm loạn kia!

Trong lòng chợt căng thẳng, Dương Hiên quan sát, cũng nhìn thoáng qua một nhóm thôn dân, võ giã sau lưng hắn ta. Thủ trấn này rất có khả năng là Yêu tộc, có khi vẫn còn Yêu tộc ẩn nấp trong đó, dựa theo những gì Bạch chủ sự nói, lần này làm loạn ở trấn Thanh Sơn có thể không chỉ có một Yêu tộc.

Linh quang đỏ nhạt hai tấc… Linh quang đỏ nhạt một tấc… Linh quang đỏ nhạt một tấc…

Chuyện khiến Dương Hiên có chút thất vọng chính là trong nhóm mấy thôn dân võ giả phía sau thủ trấn, không có ai bất thường, ai ai cũng đều là huyết mạch Nhân tộc.

“Xem ra muốn tìm ra tung tích Yêu tộc khác, mấu chốt vẫn phải dựa vào thủ trấn này…”. Suy nghĩ xoay chuyển, Dương Hiên vung tay, thu lấy rương vàng kia vào trong túi Càn Khôn nhỏ, sau đó bình tĩnh nói: “Ở đây có thủ trấn là được rồi, những người khác giải tán đi!”

Mấy thôn dân võ giả này, thiên chất của ai cũng đều thấp, tu vi nông cạn, đợi đến khi phải đánh thật, ngoại trừ gây cản trở cho hắn thì cũng không có tác dụng gì.

“Vâng… Vâng, đại nhân, tiểu nhân cáo lui, tiểu nhân cáo lui…”. Mấy thôn dân võ giả sợ Dương Hiên tìm mình tính sổ, vừa nghe thấy vậy lập tức như được ân xá, vội vàng nói cáo lui với Dương Hiên.

Chưa đến ba giây, mười mấy thôn dân võ giả đã đi sạch sẽ!

“Đại nhân, đi đường mệt nhọc, tiểu nhân đã chuẩn bị tiệc rượu trong tệ xá, để tẩy trần cho người!”, thái độ Liêu Nguyên đều khiêm tốn như trước.

Dương Hiên khoát tay nói: “Tiệc rượu không vội, tại hạ lại có chút chuyện muốn thỉnh giáo thủ trấn!”

“Đại nhân cứ nói, tiểu nhân nhất định biết gì nói đó không giấu diếm gì!”

“Thủ trấn, không biết có thể mời mấy người bạn kia của ngươi ra gặp ta được không?”, Dương Hiên cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.