Dương Hiên tài cao gan lớn, hắn không vội vàng rời khỏi nơi thị phi này mà muốn nhìn xem rốt cuộc Mã gia có bản lĩnh gì có thể khiến hắn không thể bước ra khỏi thành Hoành Dương.
Với tu vi của hắn bây giờ, hắn không sợ bất cứ kẻ nào dưới cảnh giới luyện cốt. Dù không phải đối thủ, nhưng nếu hắn muốn đi, chỉ cần không phải cao thủ Võ Sư ra tay, hắn tin rằng mình có thể ung dung rời đi.
Liệu Mã gia thành Hoành Dương có cao thủ Võ Sư trấn thủ?
Khả năng này nhỏ đến mức có thể không cần đếm. Huyết Linh Thảo quý hiếm cỡ nào, nói trắng ra là ngay cả Võ Hầu lão tổ, người đã đả thông huyệt khiếu, cũng phải động tâm. Nếu Mã gia thật sự có cao thủ Võ Sư, người đuổi giết hắn ngày hôm đó sẽ không phải là võ giả cửu trọng đại viên mãn như Mã Nguyên Võ.
Khó khăn lắm mới tìm được Huyết Linh Thảo, cứ tưởng là ông trời phù hộ Mã gia, chỉ đợi đại nhi tử Mã Văn Long của ông ta về, để hắn ta đột phá bình cảnh huyết mạch dựa vào sức mạnh của Huyết Linh Thảo, từ đó bước vào thất phẩm, trở thành một trong những thiên tài đứng đầu nước Đại Đường, dẫn dắt Mã gia đi đến vinh quang chưa từng có. Nào ngờ Huyết Linh Thảo chưa vào kho đã bị người khác cướp mất giữa chừng, thậm chí ngay cả lão tổ tông Mã Nguyên Võ đuổi theo linh thảo cũng gặp nguy hiểm. Tổn thất này quá lớn, lớn tới mức đủ làm lung lay căn cơ của Mã gia.
“Haiz, nhức đầu quá! Lão tổ vừa đi, Lưu gia và Lý gia lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...”, nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, không gia tộc nào muốn khuất phục dưới quyền của Mã gia, chẳng qua trước đây Mã gia có thực lực lớn mạnh, còn có cao thủ đứng đầu thành Hoành Dương là Mã Nguyên Võ trấn thủ nên khiến họ không dám mạnh động thôi. Bỗng nhiên mặt Mã Nghĩa Cừ biến sắc, cốc sứ bạch ngọc trên bàn trà bị ông ta gạt hết xuống đất: “Vô dụng! Mẹ nó, cả đám đều vô dụng! Ba ngày, đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm được một manh mối nào...”
Vào lúc này...
“Gia... Gia chủ, không xong, không xong rồi, nhị... nhị công tử xảy ra chuyện, nhị công tử xảy ra chuyện...”, một nam tử trung niên mặt chữ Quốc khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ trường bào xanh lam hốt hoảng chạy vào. Đó là Mã Như Phong, đại tổng quản Mã gia, là bạn từ nhỏ của Mã Nghĩa Cừ và cũng là tâm phúc tuyệt đối của ông ta.
“Gì... Gì cơ? Văn Hổ xảy ra chuyện?”, Mã Nghĩa Cừ lập tức căng thẳng, không tiếp tục nghĩ về những chuyện phiền lòng kia nữa, ông ta đứng phắt dậy. Ông ta chỉ có hai nhi tử là Mã Văn Long và Mã Văn Hổ, hơn nữa đại nhi tử Mã Văn Long được đưa đến Thất Tinh Tông từ nhỏ, một năm về nhà một chuyến cũng khó, vì thế ông ta rất nuông chiều nhị nhi tử Mã Văn Hổ, người con duy nhất ở bên cạnh ông ta làm tròn đạo hiếu, nói là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã cũng không thái quá. Mã Văn Hổ có thể trở thành bá chủ một phương, bị vô số dân chúng thành Hoành Dương căm ghét ở độ tuổi đó, có thể nói là công lao dung túng của Mã Nghĩa Cừ.
Trong phủ đệ, cảnh đình viện trầm mặc, bốn phía rộng như mê cung, cảnh vật hòn non bộ, hồ nước, hoa sen cá chép, lầu gác mái cong, những con đường thẳng tắp và rừng cây xanh ngát tĩnh lặng, không một hạt bụi, thỉnh thoảng có vài a hoàn thị nữ qua lại, chọn bừa một người cũng là giai nhân hiếm gặp, thậm chí có một số giai nhân tuyệt sắc trong vạn người chưa chắc có được một. Ngoài ra còn có những đội hộ vệ mặc giáp đen đi tuần tra, tu vi của họ đều không thấp, thấp nhất cũng là ngũ trọng thiên, người dẫn đầu đều là cao thủ thất trọng thiên, canh phòng nghiêm ngặt đến mức ngay cả phủ thành chủ của thành Hoành Dương cũng phải thua xa.
Mã gia, gia tộc đứng đầu thành Hoành Dương quả nhiên không phải bịa đặt!
Trong đại sảnh tráng lệ, Mã Nghĩa Cừ, gia chủ đương nhiệm của Mã gia, đang ngồi trên ghế chủ toạ với vẻ mặt ảm đạm, tâm trạng nặng nề, đến cả loại cống trà Tuyết Phong nghìn vàng khó mua cũng dường như trở nên nhạt nhẽo.
Khó khăn lắm mới tìm được Huyết Linh Thảo, cứ tưởng là ông trời phù hộ Mã gia, chỉ đợi đại nhi tử Mã Văn Long của ông ta về, để hắn ta đột phá bình cảnh huyết mạch dựa vào sức mạnh của Huyết Linh Thảo, từ đó bước vào thất phẩm, trở thành một trong những thiên tài đứng đầu nước Đại Đường, dẫn dắt Mã gia đi đến vinh quang chưa từng có. Nào ngờ Huyết Linh Thảo chưa vào kho đã bị người khác cướp mất giữa chừng, thậm chí ngay cả lão tổ tông Mã Nguyên Võ đuổi theo linh thảo cũng gặp nguy hiểm. Tổn thất này quá lớn, lớn tới mức đủ làm lung lay căn cơ của Mã gia.
“Haiz, nhức đầu quá! Lão tổ vừa đi, Lưu gia và Lý gia lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...”, nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, không gia tộc nào muốn khuất phục dưới quyền của Mã gia, chẳng qua trước đây Mã gia có thực lực lớn mạnh, còn có cao thủ đứng đầu thành Hoành Dương là Mã Nguyên Võ trấn thủ nên khiến họ không dám mạnh động thôi. Bỗng nhiên mặt Mã Nghĩa Cừ biến sắc, cốc sứ bạch ngọc trên bàn trà bị ông ta gạt hết xuống đất: “Vô dụng! Mẹ nó, cả đám đều vô dụng! Ba ngày, đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm được một manh mối nào...”
Vào lúc này...
“Gia... Gia chủ, không xong, không xong rồi, nhị... nhị công tử xảy ra chuyện, nhị công tử xảy ra chuyện...”, một nam tử trung niên mặt chữ Quốc khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ trường bào xanh lam hốt hoảng chạy vào. Đó là Mã Như Phong, đại tổng quản Mã gia, là bạn từ nhỏ của Mã Nghĩa Cừ và cũng là tâm phúc tuyệt đối của ông ta.
“Gì... Gì cơ? Văn Hổ xảy ra chuyện?”, Mã Nghĩa Cừ lập tức căng thẳng, không tiếp tục nghĩ về những chuyện phiền lòng kia nữa, ông ta đứng phắt dậy. Ông ta chỉ có hai nhi tử là Mã Văn Long và Mã Văn Hổ, hơn nữa đại nhi tử Mã Văn Long được đưa đến Thất Tinh Tông từ nhỏ, một năm về nhà một chuyến cũng khó, vì thế ông ta rất nuông chiều nhị nhi tử Mã Văn Hổ, người con duy nhất ở bên cạnh ông ta làm tròn đạo hiếu, nói là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã cũng không thái quá. Mã Văn Hổ có thể trở thành bá chủ một phương, bị vô số dân chúng thành Hoành Dương căm ghét ở độ tuổi đó, có thể nói là công lao dung túng của Mã Nghĩa Cừ.