La Thanh lão giả cũng có chút chậc lưỡi với suy nghĩ của nha đầu này, quả nhiên, suy nghĩ của yêu nghiệt không phải là thứ mà người thường như hắn có thể liên tưởng đến, ách, bất quá hình như hắn cũng không phải người thường a...
Được rồi, quay về chuyện chính, nha đầu này như thế nào lại nghĩ rằng nàng còn quá yếu?
Ừ, hình như đúng là có chút yếu hơn so với đám yêu ma quỷ hổ ở chỗ kia nhưng mà với tư chất như hiện tại của nàng ta thì có thể nói yếu sao?
Yếu! Mới! Lạ!
La Thanh lão giả nhíu mày nhìn Kháp La Y Đông vẫn đang ngồi trong vườn dược thảo, đang ngồi hứng thú đọc một cuốn bí thư dày đến mức khiến người ta nhìn vào cũng phát ngán đọc.
“Tiểu nha đầu, thứ này ngươi đọc làm gì? Chỉ toàn là lý thuyết, không có thực tiễn thì được gì?” Lão thật sự vô cùng không hiểu vì sao phải chuyên chú xem thứ này...
Kháp La Y Đông dùng cặp mắt tựa như đang nhìn kẻ ngốc nhìn lão, thật sự nghiêm túc trả lời: “Lý thuyết không nắm vững mà đòi thực tiễn sao?”
La Thanh lão giả: “...” Quả nhiên suy nghĩ của yêu nghiệt vẫn không giống người thường.
Đây là một quyển sách về dược liệu, thảo dược mà nàng tìm được trong đống đồ ít bị để ý đến trong toà lâu đài, lúc đầu Y Đông quả thật có chút líu lưỡi với độ dày của nó thế nhưng càng đọc, nàng lại càng phát hiện thứ này khá tốt.
Không, phải nói là vô cùng tốt, vô cùng có ích đối với một kẻ muốn làm đan dược sư nhưng vẫn mờ tịt như nàng!
Càng đọc, Y Đông lại càng vô cùng khâm phục chủ nhân viết nên cuốn bí thư về dược liệu này. Kiếp trước tuy trong mặt y học nàng khá giỏi nhưng so với những gì trong cuốn bí thư này thì thật sự chả đáng xem vào đâu.
Bất quá, La Thanh lão giả nói cũng không phải không có lý, nếu chỉ ôm khư khư lý thuyết thế này mà không chịu thực tiễn thì cũng vô dụng, vì thế nên nàng mới vừa ngồi đọc sách, vừa ngồi ở ngay trong vườn thảo dược.
“Bộp.”
Kháp La Y Đông đặt cuốn sách xuống nền cỏ, bắt đầu xoắn tay áo bước vào sâu bên trong vườn dược, nếu nàng nhớ không lầm thì bên trong khu vườn này hẳn là có Không Trì quả cùng hoa Thời Gian Chi Vân, đây là một trong hai loại thảo dược giúp tăng ma pháp nguyên tố không gian và thời gian, hai loại nguyên tố đặc biệt.
Mà ngay cả hai loại hoa quả này cũng vô cùng quý giá, không phải cứ muốn là có, theo như những gì nàng biết được thì ngay cả ở Thần giới hai loại thảo dược này cũng vô cùng hiếm có, có tiền cũng không mua được, hơn nữa nếu không phải là người mang nguyên tố không gian hoặc thời gian thì có sở hữu hai loại nguyên tố này cũng vô dụng.
Quả nhiên, đi được một lát thì Kháp La Y Đông liền thấy một loại quả với phần thân là bảy loại màu sắc, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, còn loại hoa được trồng bên cạnh thì có cánh hoa giống hình đám mây, thậm chí nhìn qua có chút giống sương mù, đây rõ ràng không thể nghi ngờ là Không Trì quả cùng Thời Gian Chi Vân hoa.
Dựa theo như trong bí thư nói thì hai thứ này tuyệt đối không thể dùng tay không mà hái được, nếu không không phải là dược hư mà là tay của mình cũng theo đó biến mất...
Đờ...
Hoa quả ở đại lục này thật cmn có độc!
***
Cùng lúc đó ở một không gian khác...
Nam nhân trong bộ hắc y, mái tóc đen dài được tuỳ ý cột lên bằng sợi vải màu đen, một vài sợi rủ xuống trước mặt khiến ngũ quan tuấn mỹ tựa thần tựa ma của hắn lại càng thêm mị hoặc, khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần...
Bạc môi nhẹ nhàng giơ lên, hắn cười như không cười nhìn đám người trước mắt, ý tứ khinh thường cùng hèn mọn nhìn đám bạch y nhân trước mắt, trong mắt ai nhìn vào cũng thấy.
“Chậc, qua bao lâu thì Tịnh Phủ vẫn ngu xuẩn như vậy...”
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay lưng lại, ưu nhã phất tay áo.
“Rầm!”
Ngoài sau lưng, không gian dần dần chuyển động sau đó ép sát các hắc y nhân lại với nhau, hắn thong thả bước đến ghế quý phi không biết từ bao giờ đã xuất hiện rồi nằm xuống, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua lại trong không trung, lực ép đối với các hắc y nhân cũng ngày càng nặng nề...
“Các ngươi nói xem, Tịnh Phủ là định đem các ngươi đến để ta đỡ chán sao? Bất quá, kẻ nào có ý nghĩ khác thường với Đông Nhi thì đừng mong được sống...”
Nói rồi hắn mạnh bạo nắm chặt đấm tay lại, các hắc y nhân cũng theo đó mà như bị một lực nặng nề ép vào.
“Phụp!”
Tiếng cốt nhục nổ vỡ vang lên, trong không khí mùi máu tanh hực lên, trên mặt đất, da thịt cùng máu xương văng tứ phía, hắn bình thản nhìn hết thảy, đáy mắt không chút dao động, chỉ khinh thường cười nhẹ.
“Tịnh Phủ, ngươi thật sự vẫn ngu xuẩn và bỉ ổi như vậy...”
*******
Yayyy!!! Lâu rồi ta không đăng chương mói mong các tình yêu đừng giận!!!
Sắp tới Ngọc sẽ cố gắng để đăng chương được đều và nhanh hơn, hơn nữa, bật mí trước một chút là trong những chương sắp tới “hắc y nam nhân” sẽ xuất hiện hơi nhiều nha >.<