Vì Nguyên Tố Bệ nguyên cớ nên Vô Địa Không có linh khí dày hơn nhiều lần so với bên ngoài đại lục. Thành ra nếu tu luyện bên ngoài đại lục một năm cũng chỉ bằng một thiên tu luyện trong Vô Địa Không.
Kháp La Y Đông bắt đầu ngồi xuống, từ từ tu luyện dựa theo “Nguyệt Chi Thần Tu” đã chép trong sách.
Ban đầu nàng liền còn thấy thật hảo, bất quá sau vài ngày liền cảm giác đau đớn truyền ra từ trong cơ thể. Cái này cơn đau nhưng là truyền từ xương, tủy như muốn xé rách da thịt ra làm nàng đau đớn vô cùng nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn.
Nàng cứ tiếp tục ngồi tu luyện như bình thường vài ngày thì bỗng xung quanh chỗ nàng ngồi có một vòng sáng lên.
Tăng cấp!
Nàng tăng cấp!
Nàng từ từ mở mắt ra, thả ra một ngụm trọc khí rồi kiểm tra tu vi của mình.
“ Cái này... ta thật sự lên đến lục cấp cao giai? Ta chỉ vừa mới tu luyện chưa đến một tuần đi...” nàng tự lẩm bẩm một mình khi thấy tu vi của mình. Bởi vì nàng cũng không ngờ a! Chỉ chưa đầy một tuần liền tăng sáu cấp!
Lúc này La Thanh lão giả mới tiến lại chỗ của nàng rồi cười hì hì “ Hì hì... như thế nào? Không sai đi.” lão dừng một xíu rồi lấy từ đâu ra cái gương đưa nàng “ Bất quá ngươi này trước mắt nhìn lại mình trước a!”
Nàng nhận lấy gương La Thanh lão giả đưa cho mình thì thấy dung nhan trong gương khuôn mặt hơi sững sờ một chút. Không biết từ bao giờ bên phía dưới đuôi mắt trái của nàng hình thành ra một dấu ấn hình mặt trăng lưỡi liềm màu đen. Lúc tu luyện thì da thịt của nàng cũng trở nên trắng nõn, mịn màng vô cùng, ngoài ra khuôn mặt nhợt nhạt của nàng cũng đã thay bằng khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sức sống. Vốn là đôi con ngươi của nàng bình thường sẽ là hắc sắc nhưng bây giờ là một mảnh đỏ rực, không có cách nào đổi về màu đen được.
Mỹ! Quá mỹ. Dung nhan của nguyên chủ vốn đã nghiêng nước nghiêng thành nhưng bây giờ còn tuyệt mỹ hơn. Nhìn khuôn mặt của nàng bây giờ như yêu nghiệt, quyến rũ, yêu mị như câu hồn nhân.
“ Cái này... thật là ta đi?” nàng lầm bầm, này hôm nay thật làm nàng mở rộng mắt cái gì là kinh ngạc đi, một lần tăng cấp thế nhưng tăng hẳn sáu cấp, bề ngoài còn thay đổi lớn nữa a! Cái này nếu đi ra ngoài liền thật nhiều rắc rối với vẻ bề ngoài a.
Nghe nàng hỏi, La Thanh lão giả bĩu môi “ Không lẽ là ta?” nàng nghe lão nói liền quay qua nhìn lão thở dài nói “ Ai... cái này ta đi ra ngoài liền như thế nào? Ta không muốn làm tiêu điểm a...” nghe nàng “chê thân trách phận” như vậy, La Thanh bỗng có kiểu cảm giác quạ bay đầy đầu a! Người khác cầu còn không được mà nàng đi ghét bỏ... Lão mới từ đâu lấy ra một cái tử sắc mặt nạ đưa cho nàng, này mặt nạ che khuất từ phần giữa cánh mũi đến phần mi tâm. Trên màu nạ có này kia các loại hoa văn trông kì dị mà xinh đẹp vô cùng. Thấy nàng đang tò mò đánh giá thì lão nói “ Đây là cái này gì đó mặt nạ ta quên tên rồi. Khi ngươi đeo vào sẽ che khuất được nhan sắc bên ngoài của ngươi, tất nhiên, không chỉ như vậy ngươi còn có thể che giấu được thực lực của mình a!” nghe lão nói xong nàng chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục tìm một góc nào đó rồi ngồi luyện lại võ với cả kiếm pháp.
Dù bây giờ nàng có ma pháp mạnh nhưng nàng muốn là lực lượng mạnh luôn a! Mặc dù lực lượng của nàng đủ để khiến Kháp La Vân, Kháp La Thanh Nhi ăn mệt nhưng dù sao cũng không bằng được 5% so với ở thế kỉ 21. Do lúc trước thân thể này quá yếu ớt nên nàng mới không luyện võ được nhưng bây giờ thì đã khác nên điều đầu tiên nàng làm đó là luyện lại lực lượng trong cơ thể. May mắn ở trong không gian này có linh quả và nước từ Kim Lưu Thủy nên khi đói, khát vẫn không cần ra ngoài mà vẫn có thể ở được nên nàng rất yên tâm.
Nàng ở trong này tu luyện, luyện kiếm, tập võ các thứ được một năm hơn thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua một ngày hơn.
Cảm thấy trong cơ thể lực lượng đã được phục hồi khoảng được phân nửa và ma pháp nàng đã khống chế tốt rồi thì nàng chuẩn bị đi ra ngoài.