Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 15: Chương 15: Biện Giải.




CHƯƠNG 15 : BIỆN GIẢI.

Ngay khi tiếng hô lanh lảnh vang lên : “Hoang thượng giá lâm” , Tiểu Tĩnh và Lục Nhu tim đập thình thịch, trong lòng lo lắng, nhất là Tiểu Tĩnh, lúc nãy nói rất mạnh miệng bây giờ trong lòng hối hận vô cùng, đáng tiếc hiện tại hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể thầm cầu trời khấn phật cho mấy người bọn họ qua khỏi tai kiếp này.

Tứ hoàng tử Vân Khiếu Thiên trong lòng lại vô cùng thích thú, đắc ý nhìn Vân Vũ Trạch vẻ mặt vẫn đang rất bình tĩnh, rất tốt, cho dù ngươi là thái tử nhưng dám ăn nói thế, phụ hoàng không tước ngôi vị thái tử của ngươi mới lạ.

Nghĩ vậy, Vân Khiếu Thiên liền bước tới trước nghênh đón Vân Ngự, Tiểu Tĩnh cùng Lục Nhu cũng lo sợ bước theo sau, quỳ rạp trên đất chờ đón Vân Ngự.

Vân Vũ Trạch biểu tình không hề dao động, bình thản đứng tại chỗ, không phải bởi vì nó không muốn gặp Vân Ngự nên không ra đón, nó thật muốn Vân Ngự ôm nó mọi nơi, mọi khắc, chỉ là nó chán ghét cái gọi là Tứ hoàng tử kia cũng đi ra đón phụ hoàng, khiến nó trong lòng một trận khó chịu, chẳng lẽ Tử hoàng tử kia cũng là hoàng nhi của phụ hoàng sao? Vì sao lại không cho nó cảm giác giống như cảm giác về phụ hoàng?

Vân Vũ Trạch biết được Vân Ngự tới không phải là nó có khả năng biết trước mà nó có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của phụ hoàng đang tới.

“Nhi thần Khiếu Thiên khấu kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

“Bình thân”. Không thèm liếc mắt nhìn Vân Khiếu Thiên, Vân Ngự hướng ánh mắt nhìn phía sau bọn họ, nhìn Vân Vũ Trạch vẫn đang đứng bất động tại chỗ, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, xem xét kĩ lưỡng thân thể gầy yếu mảnh mai của Vũ nhi, thấy đôi chân nhỏ bé có hơi run rẩy, không khỏi thương xót nhăn mày, trong mắt hiện lên sự tức giận.

“Tạ ơn phụ hoàng”.

“Tạ ơn Hoàng thượng”.

Vân Khiếu Thiên đứng lên, ánh mắt đắc ý nhìn Vân Vũ Trạch đang đứng phía sau, tràn đầy ý cười nham hiểm.

Hừ, thật không biết sống chết, gặp phụ hoàng mà dám không quỳ thỉnh an, hắn vừa thấy phụ hoàng khi nhìn tới Vân Vũ Trạch trong mắt lóe lên sự tức giận, liền nghĩ phụ hoàng chắc hẳn không thích cái kẻ làm thái tử mà không hiểu chuyện kia.

“Các ngươi ở đây làm gì?” , Vân Ngự dời ánh mắt sang phía Vân Khiếu Thiên, cái kẻ đáng ra giờ này phải ở trong Hoàng Văn Các học bài.

“Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo”. Vân Khiếu Thiên thấy Lục Nhu định trả lời, lập tức giành nói trước.

“Ồ? Tứ hoàng nhi có việc gì cần bẩm báo trẫm?” Vân Ngự thấy Vân Khiếu Thiên vẻ mặt tràn đầy đắc ý, trong lòng hiện lên một tia chán ghét, đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt nhỏ bé, đơn thuần đáng yêu của Vân Vũ Trạch, không khỏi chuyển dời ánh mắt về phía Vân Vũ Trạch, cũng vừa lúc Vân Vũ Trạch hướng mắt nhìn lại.

“Phụ hoàng, kẻ này rất đáng giận, dám xúc phạm phụ hoàng, dám nói phụ hoàng là con chuột”. Vân Khiếu Thiên bình thường ít được trò chuyện với Vân Ngự, giờ trong lòng không khỏi có chút cao hứng.

“Ân? Thật sự có chuyện này? ”, khóe miệng Vân Ngự hơi cong lên, tạo nên ý cười hơi thoáng qua, khiến mọi người không để ý, ngữ khí lại rất bình tĩnh, khiến Tiểu Tĩnh cùng Lục Nhu run lên nhè nhẹ.

“Hoàng….Hoàng thượng, tiểu chủ nhân hoàn toàn không cố ý, hơn nữa…”

“Phụ hoàng, người xem hai đứa nô tài này cũng đã chính miệng thừa nhận”.

Lục Nhu muốn phản bác cho tiểu chủ nhân nhà mình lại bị Vân Khiếu Thiên xuyên tạc thành ý như vậy, lúc này nàng thật muốn thoát khỏi sự nhu mềm dịu dàng của nàng, đem cái đứa nhỏ này đi làm thịt, hắn dám đổi trắng thay đen, cố ý hãm hại tiểu chủ nhân của các nàng.

“ Hoàng thượng…” Tiểu Tĩnh thở phì phì trừng mắt nhìn Vân Khiếu Thiên, cũng bất chấp đối phương đường đường là một tứ hoàng tử cao quý, há mồm định biện giải hộ tiểu chủ nhân của mình, liền thấy Vân Ngự khoát tay áo, ba người liền lùi lại phía sau.

“Vũ nhi” , đi tới trước mặt Vân Vũ Trạch, Vân Ngự liền ôm lấy thân hình nhỏ bé của Vân Vũ Trạch, không để ý tới Vân Khiếu Thiên cùng Lục Nhu đang kinh ngạc nhìn, hướng chòi nghỉ mát gần đấy đi tới.

“Phụ hoàng”. Vân Vũ Trạch thấy phụ hoàng ôm mình liền dụi sát vào ***g ngực ấm áp của Vân Ngự, cánh tay mảnh khảnh quàng qua cổ, âm thanh trẻ con giòn mềm vang lên.

“Ưm, thật nhỏ nhỏ xinh xinh”. Vân Ngự bất đắc dĩ lên tiếng, nắm cái mũi nhỏ xinh của Vân Vũ Trạch ôn nhu kéo kéo.

“Tất cả đều lại đây đi”. Vân Ngự bước tới chòi nghỉ mát ngồi xuống, cũng không quay lại ra lệnh.

Vân Khiếu Thiên không dám tin nhìn phụ hoàng đang ôm Vân Vũ Trạch, như vậy là sao?

Phải biết rằng phụ hoàng vô cùng ưa sạch sẽ, phụ hoàng chưa bao giờ tiếp xúc quá thân mật với hoàng nhi bọn hắn, cho dù là con của người, nhưng phụ hoàng cũng chưa từng ôm qua, đừng nói là bế, trừ bỏ việc kiểm tra chuyện học tập của bọn hắn, phụ hoàng cũng rất ít khi nói chuyện cùng bọn hắn, mà có thể nói là hầu như không có, nhưng hôm nay phụ hoàng lại ôm đứa nhỏ kia, đứa nhỏ vừa mới xúc phạm người.

Trong lòng đột nhiên gợn lên sợ hãi, bất an, Vân Khiếu Thiên bước về phía chòi nghỉ mát. Hắn biết nếu làm trái ý phụ hoàng kết cục sẽ là vô cùng thê thảm.

Theo sau Vân Khiếu Thiên, Tiểu Tĩnh cùng Lục Nhu cũng bước tới, thái độ vô cùng cung kính, tuy nhiên hai người các nàng vẫn lén trao đổi ánh mắt với nhau. Xem ra Hoàng thượng thật sự không có ý trạch tội tiểu điện hạ. Nghĩ tới đây hai nàng chợt thở nhẹ ra, dù sao điện hạ cũng là hoàng nhi của Hoàng thượng, hơn nữa Hoàng thượng cũng biết điện hạ không hiểu chuyện, tính cách lại vô cùng đơn thuần.

“Nói đi, chuyện là thế nào?” Vân Ngự ngữ khí vẫn bình thản hỏi, tay lại nhẹ nhàng xoa xoa đôi chân nhỏ đang bị mỏi của Vũ nhi.

Thật là người cứng cỏi, rõ ràng là chân đã tê dại, cử động một chút cũng khó khăn, tính tình thật quá cứng rắn, chân đau vậy mà không một tiếng rên, nếu hắn không phát hiện, chắc chắn bé vẫn tiếp tục đi với cái chân đau như vậy.

“Hoàng thượng, là như vầy, tiểu chủ nhân tới đây đúng lúc thấy Tứ hoàng tử đang ngồi xổm đào hố trên bãi cỏ, do không rõ nên liền hỏi nô tì là ‘rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra con chuột lại đi đào hang’ , Tứ điện hạ nghe xong liền suy diễn ra là tiểu chủ nhân xúc phạm Hoàng thượng, muốn đem tiểu chủ nhân bắt lại”. Lục Nhu kể lại vắn tắt sự tình, thấy Hoàng thượng thái độ vẫn giống bình thường đối đãi với tiểu chủ nhân, tâm tư lo lắng cũng lắng xuống, trả lời thanh âm cũng không hề run rẩy.

“Phụ hoàng, nhi thần là con của người, hắn nói nhi thần là con chuột cũng là nói phụ hoàng, phụ hoàng, người phải vì nhi thần mà làm chủ a”. Vân Khiếu Thiên nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại, trong lòng thấy không phục, dựa vào cái gì mà một kẻ thân phận không rõ ràng lại có thể được phụ hoàng sủng ái, không những vậy phụ hoàng còn ôm hắn.

“Vũ nhi, nói cho phụ hoàng biết, có phải con có ý nhục mạ phụ hoàng? ” Vân Ngự cúi đầu nhìn bé, thanh âm mềm mại hỏi.

Theo như Vân Ngự hiểu, hắn biết rằng Vũ nhi hoàn toàn không có cái ý tứ kia, là do kẻ có ý xấu muốn hại Vũ nhi, hắn chỉ thắc mắc tại sao bộ dạng Vũ nhi lại có vẻ như đang bực bội, khó chịu.

Quả nhiên, khi nghe tới câu hỏi của Vân Ngự, Vân Vũ Trạch nhăn nhăn đôi lông mày thanh tú, cái đầu nghiêng nghiêng, tựa như đang có thắc mắc lớn trong lòng, thật ra Vân Ngự rất rõ Vũ nhi của hắn không phải vì có thắc mắc mà trong lòng khó chịu mà là Vũ nhi không biết làm thế nào để diễn đạt ra.

“Mấy hôm trước ta nghe Nguyệt tỷ tỷ nói cái gì ‘ rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con chuột lại đi đào hang’, cảm thấy rất là khó hiểu, vẫn muốn biết xem là có ý nghĩa gì.Vừa nãy, chúng ta đến đây ngắm cảnh, lại gặp cái kẻ kia tự xưng là Tứ hoàng tử đang ngồi đào hang, Vũ nhi cảm thấy kì quái nên mới hỏi” Vân Vũ Trạch hoàn toàn không chút giấu giếm kể lại cho Vân Vũ Trạch.

Nguyên lai, hôm trước lúc nhóm Tiểu Tính nói chuyện, Vân Vũ Trạch nằm trên long sàng lắng nghe, vừa vặn nghe thấy Nguyệt nói cái gì con chuột , tuy rằng Vân Vũ Trạch không biết con chuột là cái gì, nhưng nó rất thích lắng nghe người khác nói chuyện, qua đó mà hiểu thêm về thế giới nó đang sống.Cũng bởi vậy, đối với cái gì không biết sẽ gặp trường hợp gợi nhớ tới, giống như lúc nãy khi thấy Vân Khiếu Thiên đang đào hang, nó liền nhớ ra câu ‘ rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con chuột lại đi đào hang’.

“Là như thế này a, Vũ nhi hiện tại cũng không biết câu nói kia là ý tứ gì?” Vân Ngự ngữ khí đùa bỡn âu yếm hỏi hoàng nhi đang bế ở trong lòng.

“Không biết”. Cái đầu nhỏ hơi lắc lắc, vẻ mặt biểu tình rất là tò mò, như muốn nói: Phụ hoàng dạy ta đi, mau nói cho ta biết.

“Ha hả, chờ trở về phụ hoàng sẽ từ từ giải đáp cho ngươi, bây giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.