CHƯƠNG 38: CẢM NHẬN QUEN THUỘC!
“Các ngươi..”
Trên phố sá vốn phồn hoa, huyên náo, giờ phút này lại yên lặng dị thường, mọi người trên đường đều đổ dồn ánh mắt về phía ba người, một lão nhân tóc hoa râm, da nhăn nheo, tưởng chừng là người mù, giờ đây lại trừng lớn đôi mắt, nhìn xuống hai tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài, xinh đẹp như búp bê, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
“Tại sao lại đòi tiền ta?” Vân Tại Vũ cũng không để ý lão nhân giả mù giờ lại mở trừng mắt, cũng không chú ý đôi mắt của lão nhân rất linh hoạt, không giống chút nào với mắt của người già, lúc này cái hắn quan tâm là tại sao phải có tiền mới có được xâu mứt quả.
“….” Lão nhân tựa như không nghe thấy câu hỏi của Vân Tại Vũ, vẫn ngốc lăng nhìn hai tiểu oa nhi, trong lòng khó hiểu.
Tại sao mấy đứa nhỏ này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ có người mang ra? Mà mấy đứa nhỏ này cũng không biết mua đồ thì phải trả tiền, có khi còn không biết “mua” là như thế nào, vậy người bảo hộ của mấy đứa nhỏ này đâu? Chẳng lẽ…
Lão nhân nhãn tình sáng lên, đôi mắt nheo lại nhìn xung quanh đánh giá, rồi như không phát hiện ra cái gì, lại cúi đầu tiếp tục trầm tư.
Chẳng lẽ người bảo hộ đi theo cũng không có? Một trong hai đứa nhỏ, có một đứa nhỏ mặc minh bào màu vàng, theo như lời đồn, thì đây hẳn là Lục hoàng tử mà Hoàng thượng vô cùng yêu thương, như vậy tại sao không có người cận vệ khi ra khỏi cung?
“Uy, hỏi ngươi sao ngươi không nói”. Vân Tại Vũ hờn giận kêu lên, khiến lão nhân đang trầm tư liền tỉnh lại, lúc này Vân Tại Vũ không hề chú ý rằng Vân Vũ Trạch đang đứng cạnh mình đang nhìn chằm chằm lão nhân, tựa hồ như lo lắng cái gì.
“A?” lão nhân giật mình nhìn Vân Tại Vũ, khi nghĩ tiểu oa nhi này có thể là hoàng tử, ánh mắt tuy rằng không có cung kính nhưng cũng trở nên ôn nhu hơn, ít nhất là không giống vừa nãy nhìn hai đứa nhỏ, tưởng là hai kẻ muốn ăn mà không muốn trả tiền.
“Hai vị tiểu công tử, sao lại một mình đi lại trên phố thế này? Không có vị đại nhân nào đi cùng sao?” lão nhân cẩn thận nhìn hai tiểu hoàng tử, miệng cười cười hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi, ngươi còn chưa trả lời ta”. Vân Tại Vũ là một hoàng tử, mà một hoàng tử đâu có thói quen trả lời chất vấn của kẻ khác trừ chính câu hỏi của phụ hoàng, vả lại hiện tại, hắn hoàn toàn tập trung chú ý vào những xâu mứt quả thơm ngon kia, nên nóng lòng muốn có câu trả lời, để còn mau mau được thưởng thức những xâu mứt quả nữa.
“Ồ, hai vị tiểu công tử không biết rằng muốn mua thì phải trả tiền sao, dân chúng dựa vào việc mua bán và trả tiền để duy trì đời sống.” Lão nhân thấy Vân Tại Vũ hỏi, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng xét tới thân phận của hai tiểu oa nhi này, liền cảm thấy bọn họ thắc mắc như vậy là bình thường.
“Đi thôi”. Vẫn đang im lặng không nói, Vân Vũ Trạch bỗng nhiên lại mở miệng nói Vân Tại Vũ đi thôi, khiến lão nhân lại ngạc nhiên lần nữa, chẳng lẽ tiểu hài tử này không thích mứt quả sao? Lão nhân trộm nhìn Vân Vũ Trạch, đánh giá.
Đây chính là Lục hoàng tử ngủ bảy năm liền giờ mới tỉnh lại sao? Thật sự là không tồi, thần sắc nhìn lãnh đạm, ánh mắt cũng dị thường bình tĩnh, thật đúng là không giống một đứa trẻ vừa mới tỉnh lại cách đây không lâu, nhưng quả thật hắn cũng nhận thấy, đôi mắt của Lục hoàng tử tuy bình tĩnh nhưng linh hoạt chuyển động, đánh giá mọi thứ xung quanh, dường như cái gì cũng không biết, so với Vân Tại Vũ thì nhiều thứ còn không biết hơn.
Chính là đứa nhỏ này sao? Là huyết mạch mà người kia muốn tìm về sao? Tại sao hắn lại có cảm giác búp bê xinh đẹp đáng yêu này có chút quen quen, tại sao tiểu oa nhi này khiến hắn có cảm giác e ngại, cảm giác này, giống như buổi tối hôm đó, gặp Huyết Oa!
“A, ta muốn ăn cái này”. Vân Tại Vũ hơi dẩu cái miệng nhỏ, điệu bộ đáng yêu nhìn xâu mứt quả, ước gì có thể lấy những xâu mứt quả ngon lành kia, nhét đầy cái bụng nhỏ của mình thì tuyệt biết mấy, tuy rằng Vân Tại Vũ ở trong cung, đồ gì cũng đã nếm qua, toàn là đồ ngon, nhưng quả thật chưa từng ăn qua mứt quả này, không thèm mới là lạ.
“Không thể ăn”. Vân Vũ Trạch cau mày, cũng không thèm liếc mắt tới xâu mứt quả, nó vô cùng ghét cái màu này, ngoài màu đỏ là phong mà nó từng có lần nhìn thấy trong rừng phong của Ngự Long cung ra, thì bất kể thứ gì khác màu đỏ, nó đều ghét, mà những quả mứt này, màu đỏ lại vô cùng chói mắt.
“Ngươi chưa ăn qua, sao lại biết là ăn không ngon?”Vân Tại Vũ nghe vậy liền cái lại, hắn không tin, hắn còn chưa nếm qua nữa là Vân Vũ Trạch vừa mới tỉnh dậy không lâu.
“Thoạt nhìn là biết rằng không thể ăn”. Vân Vũ Trạch trả lời, nó thật tình là chưa ăn qua, nhưng nhìn thấy màu đỏ đấy, nó thật không muốn ăn, cũng không muốn nếm thử, vậy nên nó khẳng định thứ này không thể ăn.
“Thật không?”Vân Tại Vũ nghi hoặc nhìn Vân Vũ Trạch, vẻ mặt không tin, hắn cảm thấy ăn cái này sẽ ngon lắm.
“Về thôi”. Vân Vũ Trạch nói, nó không thích xâu mứt quả, cũng không thích lão nhân này.
Nó tin tưởng rằng, nó đã từng gặp lão nhân này, vì nó cảm nhận hơi thở từ lão nhân này, nó đã từng gặp qua.
Cảm giác này khiến nó không thoải mái, vì hơi thở của lão nhân này không phải là hơi thở mà nó từng gặp qua trong cung, lão nhân này hơi thở giống với hơi thở của cái người mà nó để cho chạy thoát vào đêm hôm đó. Không những vậy, trên người lão nhân này còn lưu giấu hơi thở của một người nữa, chính là cái người định mang nó ra khỏi cung vào cái đêm đầu tiên nó gặp phụ hoàng.
“Sao muốn về nhanh vậy?”Bọn hắn có vẻ chưa ra khỏi cung được bao lâu
Vân Tại Vũ không muốn trở về lúc này, bọn hắn vất vả lắm mới ra được tới đây, vậy mà chưa gì đã trở về thì thật là đáng tiếc nha, không biết bao giờ mới lại có cơ hội ra khỏi hoàng cung.
Kì thực, bọn họ ra khỏi cung chưa được bao lâu, nhưng nếu tính cả thời gian đi trong mật đạo, thì quả không ngắn chút nào. Bọn họ không biết rằng trong cung lúc này đang nhốn nháo, hai hoàng tử bỗng nhiên mất tích thì quả là đại sự rồi, huống chi một trong hai hoàng tử còn là tâm can của hoàng thượng, xảy ra chuyện này, người đang đứng ra hứng đạn chính là các thị nữ cùng thái giám hầu cận bên cạnh bọn họ mà đáng thương nhất chính là Tiểu Thạch.
“Phụ hoàng cũng sắp về Ngự Long cung”. Tuy không nhận biết được thời gian, nhưng Vân Vũ Trạch rất mẫn cảm với thời điểm này, bởi vì thường tầm lúc này, phụ hoàng sẽ trở về tẩm cung, mặt khác tuy rằng nó vẫn thích thú với phố xá náo nhiệt, nhưng rất không thích những xâu mứt quả kia cùng lão nhân bán mứt quả.
“Phụ hoàng?” Phụ hoàng trở về Ngự Long cung mà không thấy Vân Vũ Trạch, biết chuyện ắt hẳn sẽ xử phạt hắn, không được, có lẽ phải trở về thôi.
“Ai! Vậy về thôi”. Nghĩ một lúc, Vân Tại Vũ thở dài, mắt vẫn luyến tiếc nhìn xâu mứt quả, thần tình rất là không đành lòng, bộ dáng giống như mình sắp phải xa người yêu dấu, làm cho ai nhìn cũng thấy phì cười. Dù sao biểu tình cổ quái xuất hiện trên mắt một đứa nhỏ chỉ tầm tám tuổi, ai nhìn cũng sẽ thấy ngạc nhiên, kì lạ.
Lão nhân nhìn hai tiểu hoàng tử đang định hồi cung, mắt liền trợn tròn.
“Chậc chậc…., thật đúng là tiểu quỷ không hiểu chuyện”. còn mở miệng nhắc tới phụ hoàng nữa, chắc lẽ y phụ hoàng tử cùng y phục thái tử trên người chưa đủ gây chú ý hay sao, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này không để ý thấy mọi người trên đường đang nhìn chằm chằm chúng hay sao? Lại còn quang minh chính đại bày ra thân phận của mình, phải nói rằng may mà từ nãy đến giờ chưa gặp phải kẻ có dụng tâm, nếu không đã bị bắt cóc đi rồi.
Nghĩ tới vậy, lão nhân thân mình chợt lay động, sử dụng khinh cong mà mình mới học cách đây không lâu, tuy không được tốt lắm, nhưng cũng đủ để biến mất trong thoáng chốc. Chốc lát sau, một nam tử khoảng tầm 20 tuổi, lặng lẽ đi theo hai tiểu hoàng tử để hộ tống hai người.
“Điện hạ…..”