CHƯƠNG 13: DU NGOẠN.
“Lục tỉ tỉ, ta ăn no rồi”.
Vân Vũ Trạch ăn hết bát cháo, liền ngẩng đầu nhìn Lục Nhu, ánh mắt tràn đầy chờ mong,lại có chút bộ dạng đáng yêu khiến Lục Nhu sắc mặt đang than thở , bất mãn cũng trở nên dịu dàng.
“Điện hạ, người chờ một chút, nô tì thu dọn một chút thuận tiện đi gọi Tiểu Tĩnh được không?” Lục Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của Vân Vũ Trạch, tâm tư cũng trở nên ôn nhu, dịu dàng hỏi.
“Được”. Vân Vũ Trạch hưng phấn nói, vẻ mặt lại thoáng chút ngốc lăng, ngược với giọng nói vui vẻ hưng phấn, giống như là không biết làm thế nào để biểu đạt được sự vui thích của mình khiến Lục Nhu có chút đau lòng.
“Vậy điện hạ cứ ngồi đó, nô tì đi tìm Tiểu Tĩnh”. Nói xong Lục Nhu thu dọn chén bát, hướng Vân Vu Trạch đang ngồi gọn lỏn trên chiếc ghế tựa to lớn thi lễ, rồi đi tìm Tiểu Tĩnh.
Vân Vũ Trạch nhàm chán ngồi trên ghế, trong đầu trống trơn vì không nghĩ ra mình muốn làm cái gì.
“”Ân? Đây gọi là rầu rĩ?”. Vân Vũ Trạch đưa tay sờ xoa xoa lên ngực mình, thì thầm nói.
Ở đây được nửa tháng, Vân Vũ Trạch cũng hiểu chút ít về nơi này, nó biết nơi này có tên là Ngự Long cung, là tẩm cung của phụ hoàng, nó cũng biết là phụ hoàng là Hoàng thượng, nó là hoàng tử, nó có người nhà, nơi này chính là nhà của nó, phụ hoàng chính là người nhà.
Nó không biết Ngự Long cung lớn thế nào, vì nó chưa từng bước chân khỏi Ngự Long cung, không biết làm Hoàng thượng là làm gì, cũng không biết tại sao kêu là Hoàng thượng, cũng không biết sao phụ hoàng lại bảo nó là hoàng tử, và còn có tên là Vân Vũ Trạch, nó cũng không biết cái gọi là nhà, cái gọi là người nhà lúc này là có thật hay chỉ do nó tưởng tượng ra.
Chỉ cần nghĩ tới đó, trong lòng Huyết Oa liền không thấy thoải mái, nó không biết tại sao nó lại cảm thấy không thoải mái, trước kia nó không có nhà, cũng không có người thân, cũng đâu cảm thấy không thoải mái?
Vì sao giờ đây nó biết được thế nào là đói bụng? Biết thế nào là đau khi bị ngã? Vì sao giờ đây trong nó có biết bao cảm xúc khác loại mà trước đây nó không có? Vì sao?
Nó không hiểu, rồi đột nhiên cũng không muốn hiểu. Cứ như thế này là tốt rồi, như vậy là tốt rồi…..
“Nô tì khấu kiến điện hạ”.
Đột nhiên một giọng nói thanh thúy tinh nghịch vang lên, làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Vân Vũ Trạch.
“Ân”. Vân Vũ Trạch không ngẩng đầu lên, đáp lại.
“Điện hạ, người không phải muốn đi ra ngoài du ngoạn sao?” Lục Nhu cùng Tiểu Tĩnh không để ý phản ứng của Vân Vũ Trạch, liền bước tới bên người nó.
Cùng ở chung với điện hạ nửa tháng trời, Tiểu Tĩnh và Lục Nhu cũng phần nào hiểu rõ tính cách của Vân Vũ Trạch, và cũng không còn lạnh người khi thấy ánh mắt của điện hạ nhìn các nàng nữa, vì các nàng biết đó chỉ là ánh mắt tò mò của điện hạ mà thôi, hoàn toàn không có ác ý, hơn nữa điện hạ của các nàng tính cách vô cùng đơn thuần, khiến các nàng đều nhanh chóng đối xử với Vân Vũ Trạch ôn nhu như đối xử với một đứa trẻ.
“Ân, đi thôi”. Nghe thấy Tiểu Tĩnh nói sẽ đi du ngoạn, Vân Vũ Trạch liền vui vẻ xuống ghế, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Lục tỉ tỉ, tỉ muốn đưa điện hạ đi ngắm cảnh ở đâu?”, Tiểu Tĩnh cùng Lục Nhu theo sau Vân Vũ Trạch cùng bước ra ngoài, hai người vừa đi vừa lo lắng quan sát điện hạ, sợ Lục điện hạ của các nàng bị ngã”.
“Cái này…sẽ đi Ngự Hoa Viên”. Vốn định nói tùy ở Tiểu Tĩnh nhưng chợt nhớ vừa nãy đã kể vởi điện hạ là sẽ đi xem rất nhiều hoa cùng cá nên sửa lại nói là đi tới Ngự Hoa Viên.
“Được, đi Ngự Hoa Viên”, Tiểu Tĩnh mắt bừng sáng, hưng phấn nói.
Nhắc tới Ngự Hoa Viên, đấy đương nhiên không phải là nơi mà các cung nữ, thái giám bình thường có thể lui tới, đó là nơi phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ có Hoàng thượng, hoàng tử, công chúa, hậu cung phi tần mới có thể tới thưởng ngoạn, đương nhiên còn có những cung nữ hầu cận những vị chủ nhân đó mới có thể theo vào.
Trước kia tuy nói Tiểu Tĩnh và Lục Nhu cũng là cung nữ hầu cận hoàng tử, nhưng lại không bằng cả các cung nữ bình thường vì điện hạ của các nàng không có mẫu phi, không những vậy, vừa sinh ra đã ngủ rất say, mãi không tỉnh, ngụ tại Vũ Miên cung, họ sớm đã bị mọi người quên lãng.
Tuy nhiên, hiện tại sẽ không giống như trước, tiểu chủ nhân của họ chẳng những đã tỉnh lại, hơn nữa lại được Hoàng Thượng thương yêu, chăm sóc, còn được ở cùng người, vậy nên bây giờ bọn họ đương nhiên có thể tới Ngự Hoa Viên.
“Điện hạ, đi bên này”. Tiểu Tĩnh dẫn đường, nàng chưa từng được vào Ngự Hoa Viên, nhưng có đi ngang qua vài lần, nàng rất muốn vào xem nhưng không dám, giờ thì thật sự có thể vào xem, nghe nói trong Ngự Hoa Viên có rất nhiều loài hoa đẹp và quý hiếm, còn có cả những loài hoa đã bị tuyệt tích.
“Ân”, Vân Vũ Trạch không vội vã mà chậm rãi tiêu sái tới Ngự Hoa Viên, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng ngắm nghía cách bố trí của Ngự Long cung.
Thật sự là đẹp!
Thật sự là ở trong đầu không tìm được từ diễn tả nên Vân Vũ Trạch chỉ có thể phát ra tiếng cảm thán này ở trong lòng.Nếu sớm biết nơi này đẹp như vậy, nó đã sớm kêu phụ hoàng đưa nó đi xem,Nơi này thật là đẹp mắt, nhìn thấy rất là thoải mái, so với căn phòng nhỏ tối tăm mà trước kia nó đã ở thì quả thật tốt hơn rất nhiều.
Ngôn từ để diễn tả quá ít, mặc dù nửa tháng qua, Vân Vũ Trạch đã học được rất nhiều từ, nhưng số từ đó chưa đủ để có thể diễn tả được kiến trúc mĩ lệ trước mắt, khiến nó chỉ có thể thầm cảm thán ở trong lòng. Không chỉ là ngôn ngữ, kể cả tư tưởng và trí tuệ chỉ là của một đứa trẻ con, chỉ có thể dựa vào bản năng và giác quan thứ sáu nhạy cảm để đưa ra nhận xét về sự vật, sự việc là tốt hay xấu, và do nhờ giác quan thứ sáu rất nhạy cảm nên nó có thể phán đoán được người nào đối với nó là tốt, người nào có ý xấu với nó, từ đó mà thích người này hay ghét người kia.
Từ nãy đến giờ, cảm giác đã đi khá lâu, Vân Vũ Trạch muốn dừng lại, liền hỏi Tiểu Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, còn bao lâu?”
Cách xưng hô với người khác của Vân Vũ Trạch có đôi chút đặc biệt, nó gọi Lục Nhu going như Tiểu Tĩnh gọi là Lục tỷ tỷ, còn gọi Tiểu Tĩnh là gọi trực tiếp tên bởi vì Lục Nhu cũng gọi trực tiếp tên Tiểu Tĩnh.
“Điện hạ, sắp tới rồi”, Tiểu Tĩnh hưng phấn trả lời, một chút cũng không cảm thấy Vân Vũ Trạch là muốn dừng lại.
“Điện hạ có muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút?” Lục Nhu nhận ra điện hạ của các nàng giờ đang rất mệt, không đành lòng nên mới hỏi. Ngẫm lại điện hạ giờ cơ thể rất yếu, đều tại nàng không tốt, lại đề nghị tới Ngự Hoa Viên khiến điện hạ của nàng bị mệt.
“Không”. Vân Vũ Trạch kiên cường nói, dù sao Tiểu Tĩnh đã nói là sắp tới rồi.
Thấy tiểu điện hạ không chịu dừng nghỉ, Lục Nhu tuy lo lắng nhưng cũng không nói thêm gì, nàng rất hiểu tính cách của tiểu điện hạ, dù có chút đơn thuần khờ dại nhưng luôn nhất nhất không nói hai lời.
Cũng bởi vậy một hàng ba người tiếp tục đi tới, thật ra cũng đi không bao lâu nữa là tới cửa Ngự Hoa Viên.
Trước cổng Ngự Hoa Viên có hai tên thị vệ đứng gác, Vân Vũ Trạch cũng không để ý tới hai tên thị vệ, bình thản bước vào, khiến cho hai tên thị vệ bất ngờ ngơ ngẩn.
Đẹp quá!
“Ơ ? Bọn họ là ai? ” một tên thị vệ nhỏ giọng hỏi tên thị vệ đang đứng bên cạnh, tựa hồ không biết thân phận của ban người vừa vào.
“Ta cũng không không biết, trước kia chưa từng thấy qua”, người thị vệ kia cũng rất là buồn bực.
Vốn là nhìn thấy người là bước vào Ngự Hoa Viên, hai người y đã định ngăn lại, nhưng rồi bọn y lại để bọn họ đi vào không chỉ bởi đứa nhỏ kia mặc quần áo rất xa hoa, khuôn mặt lại xinh đẹp, mà còn vì quần áo mà đứa nhỏ đang mặc là y phục của hoàng tử, y phục màu vàng. Đúng, chính là cái màu vàng kia, đó là màu mà chỉ thái tử mới được mặc.
“Chẳng lẽ vừa nãy đó là…..?”, tên thị vệ tràn đầy kinh ngạc .
“Đừng có nói bậy, đâu có nghe Hoàng Thượng hạ chỉ sắc lập thái tử, huống chi Hoàng thượng không có vị hoàng tử nào có khuôn mặt và dáng dấp như vậy.” Quả thật là một đứa nhỏ xinh đẹp, bọn họ trông coi Ngự Hoa Viên lâu như vậy nhưng chưa từng gặp qua ai đẹp như thế này. Phải biết rằng, mỗi ngày có vô số cung tần mĩ nữ lui tới Ngự Hoa Viên, xinh đẹp tuyệt mĩ như thế nào bọn họ cũng đã từng gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua ai có vẻ đẹp tuyệt luân như thế này.
Không phải là hoàng tử? Vậy là ai ?
Trong khi hai tên thị vệ đang mải đoán thân phận của Vân Vũ Trạch, thì ba người bọn họ đã bước vào Ngự Hoa Viên.
“Oa! Đẹp quá!!” Tiểu Tĩnh hưng phấn hét lên.
Trong Ngự Hoa Viên, muôn sắc hoa tranh nhau đua nở, đẹp đẽ mà cao quý đó là mẫu đơn, nồng nàn hoa hồng, thẹn thùng tường vi….còn có rất nhiều loài hoa mà bọn họ không thể kể tên ra.
Không giống như Tiểu Tĩnh lớn tiếng tán thưởng, cũng không giống như Lục Nhu say mê thưởng thức, Vân Vũ Trạch thân mình nho nhỏ đi sâu vào Ngự Hoa Viên, trong đầu hiện lên chữ :đẹp.
Tiểu Tĩnh và Lục Nhu tuy rằng đang rất ngây ngất vì phong cảnh tuyệt đẹp mà mình chưa từng thấy qua, nhưng vẫn nhớ Vân Vũ Trạch thân thể không tốt nên vừa ngắm cảnh vừa theo sát phía sau tiểu điện hạ của các nàng.
Đúng lúc này, ba người nhìn thấy hai dáng người nhỏ dưới gốc cây mai, ra sức dùng con dao nhỏ cày vùng cỏ xanh mượt lên, tạo thành một hố nhỏ trên đất.
Vân Vũ Trạch nhìn thấy hai kẻ kia đang đào đất, liền cất tiếng hỏi:
“Lục tỷ tỷ, cái này không phải giống như lần trước Nguyệt tỷ tỷ nói: ‘rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột chũi sinh con chuột chũi lại đi đào hang’ đúng không?”