Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 56: Chương 56: Giáo Huấn Tàn Nhẫn (Thượng)




CHƯƠNG 56: GIÁO HUẤN TÀN NHẪN (THƯỢNG)

“Tiểu Vũ?” Vân Tại Vũ nghi hoặc nhìn Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ không biết Vân Vũ Trạch định làm gì, nhưng hắn cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ khí thế của Vân Vũ Trạch.

Vân Tại Vũ cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn, hắn cảm thấy lúc này Vân Vũ Trạch rất khủng khiếp, rõ ràng khuôn mặt hoàn toàn không có biểu tình gì, ngay cả biểu hiện giận dữ cũng không có, thoạt nhìn thì giống như rất bình tĩnh, trông còn bình tĩnh hơn lúc bình thường, cái khí thế tĩnh lặng này thoát ra từ người Vân Vũ Trạch khiến Vân Tại Vũ vô cùng lo lắng, tim đập liên hồi, cảm giác vô cùng khó chịu, tựa hồ như Vân Tại Vũ đang đứng cùng với tử thần, chứ không phải là Vân Vũ Trạch nữa, cái kẻ khiến Vân Vũ Trạch có biểu cảm này quả thật là đáng chết.

Lâm Nhân quả đúng là đang cận kề cái chết!

Bàn tay xinh đẹp như ngọc, bàn tay khiến người người khát khao, bàn tay chỉ có thể thấy được ở trên cõi tiên, bàn tay dường như có thể thanh khiết hết mọi nhơ bẩn của địa ngục, bàn tay ấy giờ đang đưa về phía Lâm Nhân, chỉ một chút, một chút nữa thôi là sẽ chạm vào cái cổ phì nộn của y…

Vân Vũ Trạch không nhìn thần tình lo lắng nghi hoặc của Vân Tại Vũ, vẫn giống như một búp bê không có tình cảm, đôi mắt tĩnh lặng như nước, bình tĩnh nhưng cũng thật không bình tĩnh nhìn Lâm Nhân, tựa như nó đã nhìn những người do tay nó hạ thủ cách đây mười năm.

Tay vẫn đưa về phía trước, trong lòng Vân Vũ Trạch cũng cảm thấy rất hỗn loạn, còn hỗn loạn hơn Vân Tại Vũ nữa, nó không sợ, hoàn toàn không sợ hãi, trong lòng nó rất mâu thuẫn, nó không muốn giết người, nó không muốn trở lại là nó trước kia, nhưng giờ khắc này, nó phát hiện ra rằng nó đang không thể khống chế chính mình, tim nó quặn thắt, hình ảnh Huyết Oa chợt hiện về, khiến nó chấn động, trái tim co rút, mùi máu tươi bất chợt xộc vào mũi nó, quanh quẩn ở đấy và ngày càng nồng đậm.

Nhanh! Nó thật muốn nhanh chóng giết y, giống như nó đã từng thực hiện cách đây mười năm, chỉ cần cứa nhẹ trên cổ y một vết, tất cả sẽ trở lại như ban đầu. Đúng vậy, sẽ lại cảm thấy dễ chịu như trước, có điều tận đáy lòng nó, một thanh âm vẫn cố hét lên : Không, không được giết người, cho dù là y đáng chết!

[Bốp!]

Một thanh âm thanh thúy vang lên, khiến mọi người sực tỉnh, cái không khí tĩnh mịch bỗng chốc bị phá vỡ, mọi người như choàng tĩnh sau khi bị cái khí thế khủng khiếp của Vân Vũ Trạch trấn áp, có điều ánh mắt tất thảy mọi người đều lộ ra sự sợ hãi tột độ, tim trong ngực tất thảy mọi người vẫn đập liên hồi.

“Tiểu Vũ , ngươi không sao chứ?” Vân Tại Vũ ngay khi vừa choàng tỉnh liền khẩn trương nhìn Vân Vũ Trạch, thấy Vân Vũ Trạch đã trở về phong thái thường ngày, Vân Tại Vũ liền thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao”. Thanh âm lạnh băng vang lên, nhưng trong tim Vân Vũ Trạch, hiện giờ nó cảm thấy rất ấm áp bởi cảm giác khi được người khác quan tâm, nhìn về phía Vân Tại Vũ, thấy Vân Tại Vũ đang lo lắng nhìn mình, trong lòng chợt rung động.

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Vân Tại Vũ vừa như trấn an Vân Vũ Trạch, lại vừa như trấn an chính bản thân mình.

“Bộ dạng Tiểu Vũ lúc nãy thật khiến ta hoảng sợ, thật không giống Tiểu Vũ chút nào”. Vừa nói, vừa nhớ lại, Vân Tại Vũ liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhìn Vân Vũ Trạch lúc đó thật không giống Tiểu Vũ , đệ đệ đáng yêu mà hắn vô cùng yêu quý chút nào.

“Thật không?” Không giống sao?

Vân Vũ Trạch trong lòng cười khổ, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, theo bản năng, nó thật không muốn Vân Tại Vũ lo lắng, lại càng không muốn Vân Tại Vũ nhìn thấy bộ dạng khi còn là Huyết Oa của nó.

“A? Thiếu gia, thiếu gia cảm thấy thế nào, có bị thương chỗ nào không?” Lâm Tiểu vừa hoàn hồn lại liền gào lên, vì thiếu gia của y bị đẩy bắn xa mười trượng, trông chả khác gì một đống rác bị ném, trên mặt lằn đỏ dấu vết một bàn tay, tựa hồ thiếu gia của y đã ngất đi.

Lâm Tiểu chạy vội tới bên Lâm Nhân, nâng y dậy, miệng không ngừng kêu to nhưng không nhận được sự hồi đáp của Lâm Nhân.

Lúc này mọi người mới để ý tới ngay tại chỗ Lâm Nhân lúc nãy vừa đứng, xuất hiện một hắc y nam tử, gương mặt anh tuấn nhưng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt vô cùng khủng bố.

“Vu Tắc? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn thấy mặt hắc y nam tử, Vân Tại Vũ bất ngờ đến ngây ngốc, mở miệng hỏi.

Đường đường là cao thủ đứng đầu Hưởng Hằng quốc, sao lại xuất hiện tại nơi tỉnh lẻ này? Còn nguyên nhân nào khác nữa ngoài việc vì hai huynh đệ bọn họ.

“Phiền hà!” Thu hồi ánh mắt đang quét xung quanh, Vu Tắc cau mày nhìn về phía Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn thật không hiểu được sao hai người này chưa gì đã gây chuyện phiền phức, hắn bất quá chỉ không để ý tới hai người họ có một thoáng, kết quả là có kẻ lại trêu đùa hai hoàng tử được Hoàng thượng yêu thương nhất, lúc đầu, hắn vốn định để hai người tự mình giải quyết, tuy rằng hắn cảm thấy chướng mắt với Lâm Nhân, dám đùa giỡn người của hắn (trùi ạ, anh tắc anh ỷ khẳng định chủ quyền ahắc hắc), nhưng hắn muốn cho hai cái người không biết trời cao đất rộng này nếm chút mùi vị đau khổ, để bọn họ biết được bên ngoài không hề giống như ở Ngự Long cung, thật không ngờ lại có tình huống khiến hắn rúng động.

Nghĩ một hồi, Vu Tắc đăm chiêu đưa mắt nhìn Vân Vũ Trạch nãy giờ vẫn im lặng, lúc này hắn chợt hiểu được,Vân Vũ Trạch, cái người bình tĩnh đến kì lạ này thật không đơn giản như hắn nghĩ.

“Cái gì phiền toái, kẻ đáng ghét như ngươi tới đây làm gì?” Vân Tại Vũ hung hăng nhìn kẻ đáng ghét Vu Tắc, trong bụng thầm nghĩ, phụ hoàng cũng thật là nhanh tay nhanh chân quá đi, bọn hắn vừa mới chỉ ra khỏi cung, phụ hoàng liền lập tức phái người đuổi theo, chẳng lẽ là định đưa hai người bọn hắn về cung?

Vu Tắc lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Tại Vũ, khí thế lạnh băng khiến Vân Tại Vũ run rẩy, không dám nói thêm lời nào, thu hồi ánh nhìn, cái đầu cũng ngoan ngoãn cúi thấp xuống, thật không giống bộ dạng giương nanh múa vuốt lúc nãy chút nào. Cái liếc mắt của Vu Tắc khiến Vân Tại Vũ nhớ lại lúc nhỏ, khi hắn phải nhận sự huấn luyện gian khổ khắc nghiệt của Vu Tắc, nhớ những lần xử phạt khi hắn làm sai, khi hắn trốn học.

Kỳ thực, hắn cũng đâu muốn trốn học, đâu muốn vi phạm để bị phạt, Vân Tại Vũ hắn quả thật rất thông minh, ít nhất cũng có thể nói là đầu óc rất linh hoạt, hơn nữa còn có chút khả năng thiên phú với võ học, chẳng qua là hắn không thích ở dưới trời nắng để luyện võ công, cho nên….cũng bởi vậy, hắn thường xuyên phải nhận những hình phạt vô nhân đạo từ Vu Tắc, ngẫm lại cũng thấy rùng mình, phụ hoàng không những không can thiệp mà còn nói việc này có lợi cho hắn, chết tiệt, sao hắn không cảm thấy việc đó mang lại điều tốt gì cho hắn chứ.

Vu Tắc nhìn thấy Vân Tại Vũ rụt người lại, liền nhìn sang phía Vân Vũ Trạch gật đầu một cái, xem như chào hỏi, nhận được phản ứng đáp lại của Vân Vũ Trạch, đoạn Vu Tắc đi tới chỗ Lâm Nhân.

“Đồ đáng chết, ta thấy rõ ràng, chính ngươi vừa đánh thiếu gia nhà ta, đồ tiện nhân, ngươi có biết thiếu gia của ta là ai không? Thiếu gia ta là con trai Lâm đô đốc, ngươi dám…” Nhìn thấy Vu Tắc đi tới, Lâm Tiểu vừa ôm Lâm Nhân vừa chửi ầm lên.

[ Phốc!] Vu Tắc không thèm trả lời, đá Lâm Tiểu một cước, Lâm Tiểu liền bắn ra xa với tốc độ không ai ngờ tới, khiến tất thảy mọi người kinh hãi hô to, một số cậu ấm lúc nãy tham gia trêu chọc Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ, lợi dụng lúc mọi người không để ý liền vội vã chuồn đi, có người chạy vội về phủ đệ nhà mình, có người lại chạy về phía phủ đô đốc.

“Đau quá!” Vừa rơi xuống đất, Lâm Tiểu đau đến chảy nước mắt, từ nhỏ đã đi theo Lâm Nhân, cáo mượn oai hùm, Lâm Tiểu chưa từng bị người khác đối đãi như vậy bao giờ, hơn nữa, vì được Lâm Nhân tin cẩn, nên trong gia phủ, hắn cũng khá được chiều chuộng, uy thế chỉ có kém thiếu gia của y thôi, thế nhưng đãi ngộ cũng đã vượt xa các công tử nhà giàu khác.

Lúc này y cảm thấy vô cùng hối hận, giá như lúc đó y cản thiếu gia nhà y thì giờ thiếu gia y đâu đến nỗi bị nam tử mặt lạnh này đánh cho bất tỉnh, y cũng đâu đến nỗi bị đánh lăn càng thế này. Những người này nếu ngộ nhỡ thân phận còn cao quý hơn cả lão gia thì y làm sao đỡ hết tội đây?

“Ngươi….ngươi muốn gì…thiếu gia…thiếu gia nhà chúng ta không phải là người ngươi dễ đắc tội…” Lâm Tiểu đau tới quỳ rạp xuống, toàn thân run rẩy, nhưng y sợ nam tử mặt lạnh này lại đạp y thêm một cước nên cố hét lên hăm dọa, nhưng vì quá sợ hãi nên thanh âm vô cùng run rẩy, nhìn thật là thảm hại.

Lúc này dân chúng đứng xem cảm thấy vô cùng hả dạ, quanh năm bị Lâm Nhân uy hiếp, họ cảm thấy rất vui mình vì có người đứng ra trừng trị Lâm Nhân, nhưng họ cũng lo lắng thay cho nam tử dám khảng khái đứng ra thay trời hành đạo này, lo lắng cho người này sẽ bị đô đốc trả thù.

Vu Tắc lạnh lùng nhìn Lâm Tiểu, không nói một câu, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người xung quanh, đoạn đi về phía Lâm Nhân.

Lâm Tiểu hoảng sợ khi thấy nam tử lạnh lùng tới gần thiếu gia của y, nhưng lúc này y không dám mở miệng nói lời nào, cũng không dám tới chỗ thiếu gia, bảo vệ thiếu gia? Chê cười, y ngay đến bản thân mình mà còn bảo vệ không nổi, nếu phải chọn giữa việc tự bảo vệ mình với việc bảo vệ Lâm Nhân, y đương nhiên sẽ ưu tiên bảo vệ mình trước rồi.

Vu Tắc tới chỗ Lâm Nhân đang nằm hôn mê, một cước đạp xuống thân Lâm Nhân, cước bộ xuất ra tựa hồ quyết định sự sống chết của Lâm Nhân, cước của Vu Tắc đạp xuống hạ bộ của Lâm Nhân, không những vậy còn cố ý giày xéo mấy cái.

“A…….” Lâm Nhân đang hôn mê bỗng đâu tới hét lên một tiếng, khuôn mặt phì nộn nhăn nhó, con mắt đang nhắm chặt cũng trợn lên, ánh mắt chất chứa sự đau đớn tới hoang dại, tựa hồ y không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vân Tại Vũ kinh ngạc nuốt nước bọt vài lần, đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Vu Tắc vẫn đang bình thản ‘thay trời hành đạo’, hai chân Vân Tại Vũ bất giác khép lại, giống như hắn cảm thấy dưới thân mình bị uy hiếp, làm cho Vân Vũ Trạch ngốc lăng tại chỗ không hiểu tại sao Vân Tại Vũ lại có biểu hiện sợ hãi như vậy.

“Ngươi không sao chứ?” Vân Vũ Trạch quan tâm hỏi Vân Tại Vũ, ánh mắt hồ nghi và khó hiểu nhìn hành động kẹp chặt hai chân của Vân Tại Vũ.

“Không”. Vân Tại Vũ xấu hổ, cố gắng thả lỏng, ánh mắt nhìn Vu Tắc càng thêm giận dữ, có điều ẩn trong đó còn có sự sợ hãi, người này, chắc sẽ không sử dụng chiêu này với hắn chứ? Chắc là không đâu, dù sao hắn cũng là hoàng tử, là thiếu chủ của hắn, chắc hẳn hắn không có là gan đối xử với mình như vậy, bằng không phụ hoàng nhất định không để yên.

Tự an ủi chính mình, nhưng khi nhớ tới những lần Vu Tắc xử phạt hắn, đến ngay phụ hoàng còn không nhận ra được hình dạng hắn, Vân Tại Vũ bất giác rên khẽ một tiếng, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.

“A……………!”

Đương lúc Vân Vũ Trạch đang định mở miệng nói, thì một tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên, Lâm Nhân đang nằm dưới đất vặn vẹo thân thể, khuôn mặt đỏ dừ rồi thoáng chốc tái nhợt. Nguyên lai, Vu Tắc không đánh, không mắng, cũng không tỏ vẻ giận dữ gì, cứ thế lạnh lùng ra cước dẫm nát hạ thân của Lâm Nhân, không biết lực Vu Tắc sử dụng nhiều ít ra sao, có điều nhìn bộ dạng như heo bị chọc tiết của Lâm Nhân, khẳng định là Vu Tắc vận lực không nhỏ, huống chi phân thân của nam nhân vốn rất yếu ớt. Những cô nương đứng xem chứng kiến cảnh này không dám xem thêm nữa, lấy khăn tay lên che mặt.

(Lảm nhảm chút, nếu là ta thì ta nhất định xem tới cuối ahắc hắc, cho đáng kiếp kẻ gian ácdám có âm mưu mang em vũ trạch với em tại về làm tiểu thiếp àKYA)

“Dừng tay, ngươi…….tên đáng chết này mau dừng tay cho ta”. Lâm Nhân đau tới mức toàn thân đổ mồ hôi, đau đến mức y đang mê man bỗng chốc trở nên tỉnh táo, phát hiện thấy hoàn cảnh của mình hiện giờ, cố gắng nhịn đau để quát lên, chết tiệt, tên này là ai mà dám…

Vu Tắc không thèm để ý tới những tiếng kêu thét của Lâm Nhân, vẫn tiếp tục giày xéo lên hạ thân y, tựa hồ nếu không phá hư phân thân của y, Vu Tắc sẽ không dừng lại, mà quả thật Vu Tắc có cái ý định này, lúc đầu Vu Tắc định một cước giải quyết Lâm Nhân, nhưng rồi Vu Tắc lại nghĩ, nếu như vậy thì dễ dàng cho y quá, nên hắn quyết định sẽ chậm rãi tra tấn Lâm Nhân, tra tấn cho đến khi y không thể chịu đựng được nữa mới thôi.

Vu Tắc hành động theo quyết định của mình, không thèm để ý tới cảm tưởng của người khác, bởi vậy lúc này, Lâm Nhân đang nếm trải những giây phút địa ngục trong cuộc đời y, y đau tới hôn mê bất tỉnh, rồi lại vì quá đau đớn mà bừng tỉnh dậy, sau đó lại ngất đi, rồi lại vì đau đớn mà tỉnh dậy, cứ như vậy cho tới lúc y không thể tỉnh lại được nữa Vu Tắc mới dừng tay, trong lúc đó, Lâm Tiểu đứng một bên nhìn, cũng không dám đáp lại tiếng kêu cứu của Lâm Nhân, thân mình cũng không dám động đấy lấy một li, bởi chỉ cần y động đậy, ánh mắt như ác ma của nam tử kia sẽ chiếu thẳng vào y, làm cho y như bị đóng băng,chỉ dám liều mạng rùng mình một cái, và hy vọng ác ma ấy đừng nhìn y nữa.

Vân Tại Vũ nhìn xung quanh, thấy mọi người đều kinh ngạc tới mức không cục cựa, Vân Tại Vũ lặng lẽ kéo tay áo Vân Vũ Trạch, ý bảo Vân Vũ Trạch theo mình rời đi, nhân lúc Vu Tắc đang không chú ý, tốt nhất là nên chuồn đi.

Có điều, ngay lúc Vân Tại Vũ định rời đi, Vu Tắc liền xoay người, tới chỗ hai người nhóm Vân Tại Vũ, lúc này Vân Tại Vũ biết rõ có muốn chạy cũng không được, cho dù Vân Tại Vũ có dùng bản lĩnh khinh công mà hắn tâm đắc nhất cũng không thể, bởi võ công Vu Tắc cao hơn hắn nhiều, ngay đến tuyệt kĩ khinh công tâm đắc của hắn cũng là do Vu Tắc dạy.

“Đi về”. Vu Tắc khô khốc lên tiếng, đoạn xoay người bước đi, hoàn toàn không thèm để ý xem Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ có theo mình hay không.

“Hừ, sao phải nghe lời ngươi.” Thì thầm cằn nhằn vài tiếng, Vân Tại Vũ hiện tại là vô cùng bất mãn nha, đáng tiếc là thật không có cách gì chống lại, trong suốt mười năm, mối quan hệ của hắn với Vu Tắc chính là quan hệ thầy trò, hắn đã có thói quen nghe lệnh Vu Tắc, tuy rằng trong đầu Vân Tại Vũ vẫn nghĩ Vu Tắc chỉ là một thuộc hạ của phụ hoàng mà thôi, nhưng thân thể vẫn tự động thực hiện mệnh lệnh của Vu Tắc, cho đến lúc Vân Tại Vũ khôi phục lại tinh thần, hắn thấy Vân Vũ Trạch đã vượt lên trước hắn, sóng đôi cùng Vu Tắc, Vân Tại Vũ hắn quả thật hiện rất là sinh khí nha!

Thói quen thật đúng là khó lòng thay đổi!

“Phụ hoàng phái ngươi tới sao?” Vân Vũ Trạch hoàn toàn không có cảm giác buồn bực không rõ nguyên do như Vân Tại Vũ, nó hiện tại chỉ nghĩ tới phụ hoàng của nó.

Lần này, tuy nó cảm thấy phụ hoàng sẽ không tức giận, nhưng nó cũng có chút lo lắng rằng phụ hoàng không để ý tới mình.

“Phải” Vu Tắc trước mặt Vân Vũ Trạch khuôn mặt vẫn như cũ, lạnh lùng lãnh đạm trả lời, tựa hồ không cảm thấy được nói chuyện với thiếu chủ của mình như vậy là rất không lễ phép.

Kì thực, thái độ hiện giờ của Vu Tắc là đã rất tốt rồi, đối với người suốt mười năm trời hắn dậy dỗ, suốt mười năm trời hắn chứng kiến Vân Vũ Trạch lớn lên, trưởng thành, ít nhiều hắn cũng có tình cảm, nếu đổi lại là các hoàng tử khác hỏi (trừ Vân Tại Vũ) , hắn sẽ chỉ im lặng thi hành mệnh lệnh của Hoàng thượng, chứ không thèm trả lời câu hỏi.

“Phụ hoàng có khỏe không?” Tuy mới rời xa Vân Ngự một ngày, nhưng Vân Vũ Trạch có chút nhớ nhung phụ hoàng của nó.

“Tốt lắm”. Chủ thượng vẫn làm những công việc thường ngày, không có gì thay đổi, chỉ có lúc biết được hai tiểu tử này chạy ra khỏi cung thì có hơi lo lắng một chút, bất quá mới được một ngày, có lẽ chủ thượng rất nhớ hoàng nhi của mình, có điều chủ thượng không nói ra, vậy hắn cũng sẽ không nói.

“Phụ hoàng có sinh khí không?” Lần này là Vân Tại Vũ hỏi, nếu nói trên thế gian này Vân Tại Vũ sợ ai, vậy thì ngoại trừ kẻ đáng ghét đang đi bên cạnh này, thì chỉ có phụ hoàng của hắn mà thôi, bộ dáng phụ hoàng lúc sinh khí, tuy bề ngoài không thể hiện ra nhưng lại vô cùng khủng bố.

Vân Tại Vũ hỏi đúng vấn đề mà Vân Vũ Trạch quan tâm, nên nó chờ mong nhìn Vu Tắc, mong hắn cho nó biết đáp án.

Vu Tắc biết được Vân Tại Vũ sợ chủ thượng, nên cố tình không trả lời ngay, hắn đợi đến khi Vân Tại Vũ sốt ruột tới mức không kiên nhẫn nổi, còn Vân Vũ Trạch vô cùng lo lắng mới mở miệng chậm rãi nói: “Không biết”.

“Cái gì? Không biết? Phụ hoàng phái ngươi đi tìm chúng ta mà ngươi lại nói là không biết phụ hoàng có sinh khí hay không?” Tên này thật đáng ghét, xem ra là hắn không muốn nói thôi, chứ sao có thể không biết được, thật không hiểu sao phụ hoàng lại phái hắn đi?

Vân Tại Vũ sốt ruột, Vân Vũ Trạch lại càng sốt ruột hơn, Vân Vũ Trạch không để ý tới Vân Tại Vũ và Vu Tắc đang đấu võ mồm, lặng lẽ cúi đầu xuống, nó nghĩ, chẳng lẽ phụ hoàng không nhớ nó?

“Chủ thượng nói…..” Vu Tắc dừng một chút, đợi Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ đều nhìn mình rồi mới nói tiếp : “ Chủ thượng nói các ngươi có thể ở ngoài này chơi một thời gian, bất quá không thể gây chuyện”. Trong mắt không giấu được một mạt ý cười, Vu Tắc thầm nghĩ, nếu chủ thượng biết được hai tiểu tử kia vừa mới ra ngoài đã dính vào phiền toái, không biết sẽ nghĩ gì, có lẽ là giống như hắn, dở khóc dở cười.

“A, ngươi thật đáng ghét, như vậy sao không nói sớm, hại ta lo lắng một hồi.” Vân Tại Vũ lườm Vu Tắc, bất mãn nói, còn Vân Vũ Trạch thì thở phào nhẹ nhõm, phụ hoàng cho phép bọn nó ở ngoài này chơi một thời gian, như vậy nó sẽ có một thời gian không được gặp phụ hoàng?…

Bên này, ba người nhóm Vân Vũ Trạch đi về Thanh Lan khách ***, trong đó Vân Tại Vũ và Vu Tắc cứ vừa đi vừa đấu võ mồm, còn bên kia, cũng đã sớm loạn hết cả lên.

Sau khi Vu Tắc rời đi, Lâm Tiểu vội vã chạy nhanh tới chỗ Lâm Nhân, cuống cuồng gọi tên y, không lâu sau, Lâm Quý Khiết, đô đốc của tỉnh này, cũng chính là phụ thân của Lâm Nhân mang theo người cũng vội vã chạy tới, tiếc rằng đã trễ.

“Nhân nhi, Nhân nhi con làm sao vậy? Mau tỉnh lại a, phụ thân tới rồi . ” Lâm Quý Khiết tới nơi, nhìn thấy đứa con của mình đang nằm bất tỉnh trên đất, lo lắng lao tới chỗ quý tử của mình.

“Lão…lão gia”. Lâm Tiểu sợ hãi gọi lão gia nhà mình, y lo lắng vì y đã không bảo vệ được Lâm Nhân, y sợ sẽ bị xử phạt.

“Lão lão cái gì, nô tài chết tiệt, còn không mau đi gọi thầy thuốc”.“Dạ, lão gia”. Biết rõ tính tình lão gia nhà mình, Lâm Tiểu cố gắng cắn răng chịu đau đớn, vội vã chạy tới chỗ thầy thuốc.

Lâm Quý Khiết đau đớn nhìn đứa con đang bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt tái nhợt, hắn dường như tức giận tới phát điên.

Là ai? Là ai khiến con hắn tới nông nỗi này?

Chết tiệt, cho dù là ai, hắn cũng phải trả cái giá vô cùng thê thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.