CHƯƠNG 94: HẮN LÀ CỦA HẮN, HẮN, CŨNG LÀ CỦA HẮN, DUY MÌNH HẮN!
Ánh sáng nhàn nhạt từ phía đông bắt đầu hiện ra, hắc ám dần bị đẩy lùi, ánh mặt trời chiếu rọi, một đôi tuyệt mĩ thiên hạ đang nhàn nhã tiêu sái bước đi.
Từ từ bước vào thông đạo dẫn tới Ảnh Đường, hai người dắt tay nhau vừa đi vừa nói, một đôi phụ tử sáng sớm đã xuất môn đi dạo, hiện tại trên mặt hai người là thần sắc hài lòng bước trở về.
Vân Ngự vẫn duy trì vẻ mặt lạnh băng thản nhiên cùng Vân Vũ Trạch khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh vô ba, hai người dắt tay nhau bước vào Ảnh Đường, hôm nay bọn họ không trở lại khách ***, mấy ngày nay chưa từng quay lại Ảnh Đường, hôm nay hẳn là nên qua đó trước.
“Phụ hoàng thực sự quyết định như vậy sao?” Vân Vũ Trạch nhìn phụ hoàng của nó, phụ hoàng vẫn duy trì nụ cười như trước, thế nhưng nó biết phụ hoàng hôm nay không thoải mái như mọi ngày, ngược lại, nó cảm thấy phụ hoàng hôm nay có điều lo lắng, mặc dù phụ hoàng vẫn duy trì vẻ thản nhiên, hoàn toàn không biểu lộ thần sắc lo lắng trước mặt nó.
“Ân, sớm xử lí chuyện này, chúng ta cũng có thể sớm đi buông bỏ chuyện của Hưởng Hằng quốc mà chu du thiên hạ.” Vân Ngự ung dung nói, khiến người khác có thể cảm thấy hắn không để chuyện này trong lòng, cũng làm cho người ta cảm thấy được bọn họ nhất định thành công, nếu đổi là người khác nghe mấy lời này, liền sẽ cảm thấy bình tĩnh lại, tràn đầy tự tin, có điều trước mặt hắn chính là Vũ nhi, là Vũ nhi vô cùng hiểu hắn.
“Phụ hoàng…Nếu…” Nếu ngươi cảm thấy khó xử, nếu ngươi thật sự như vậy lo lắng, kỳ thật, có thể không cần để ý tới yêu cầu của Vũ nhi, không phải sao? Vân Vũ Trạch vốn định nói như vậy, có điều nó cảm thấy nó nói không nên lời, vì sao? Đơn giản, bởi nó hiểu, với những mong muốn của nó, phụ hoàng tuyệt đối sẽ để ý!
“Đứa ngốc, phụ hoàng không làm chuyện mà mình không nắm chắc, ngươi không phải biết rõ rồi sao?” Nhìn thầy Vân Vũ Trạch ngập ngừng, nghe khẩu khí của Vân Vũ Trạch, tuy rằng Vân Vũ Trạch nói chưa hết câu nhưng hắn đã biết Vân Vũ Trạch định nói gì, mấy ngày hôm này hắn vẫn suy nghĩ rốt cục phải xử lí chuyện Huyết Linh thế nào, kỳ thật, với hắn mà nói, giết Huyết Linh chính là phương pháp tốt nhất, hiệu quả nhất, có điều hắn biết Vũ nhi của hắn không muốn Huyết Linh chết.
Cách ly là phương pháp Vân Tại Vũ đưa ra, tuy không phải là một phương pháp triệt để, thế nhưng cũng đáng để thử một lần, mấy ngày nay, Vân Ngự cũng định tìm Huyết Linh nói chuyện, có điều từ trước đến nay hắn cùng Vân Vũ Trạch luôn bên nhau, nếu hắn đi gặp Huyết Linh, vậy Vân Vũ Trạch cũng sẽ gặp Huyết Linh, tuy rằng lần đầu tiên hai người gặp mặt không xảy ra chuyện gì, Vũ nhi của hắn cũng không có gì bất thường, thế nhưng hắn vẫn không muốn để cho hai người gặp mặt, bởi vậy chuyện này hắn cũng chỉ nhịn xuống.
Nếu đã cách ly, vậy phải để hai người cách nhau thật xa mới được, đây cũng chính là nguyên nhân hắn muốn tìm Huyết Linh nói chuyện, dù sao, khi mà cái gì cũng không biết, vậy phải hỏi Huyết Linh, nơi xa nhất đó cách chủ nhân của hắn xa không, như vậy hắn mới có thể chuẩn bị tốt được, nhưng hôm nay, chỉ có thể đợi bọn họ được xử lí thỏa đáng mọi chuyện đã.
“Phụ hoàng…” Thật sâu nhìn vào mắt phụ hoàng, Vân Vũ Trạch xoay người dụi đầu vào ***g ngực ấm áp của Vân Ngự, nó biết phụ hoàng phiền não như vậy là vì nó, nếu không phải vì mong muốn của nó, phụ hoàng sẽ giống như khi ở trong cung, làm việc vô cùng quyết đoán.
“Tốt lắm, hiện tại không nói chuyện này nữa, đi tìm nhóm mấy người kia đi”. Đứng ôm Vân Vũ Trạch một lát, Vân Ngự mới buông Vân Vũ Trạch ra nói, chuyện này cũng mất nhiều thời gian, nên cần phải chuẩn bị tốt, còn về chuyện của hắn và Vũ nhi, về sau bọn họ còn có rất nhiều thời gian, Vũ nhi có nhiều điều chưa hiểu, chưa phân rõ giữa tình yêu và tình thân, thế nhưng hắn có thể chậm rãi chờ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vũ nhi không rời xa hắn.
“Ân” Cái đầu nhỏ trong ***g ngực Vân Ngự gật gật, Vân Vũ Trạch buông hai tay đang ôm lấy thắt lưng Vân Ngự, chủ động cầm lấy bàn tay to ấm áp của hắn, thoải mái thở ra một hơi. Cùng phụ hoàng một chỗ đích cảm giác chính là hảo, luôn dễ chịu, thật muốn liền như vậy nắm lấy tay phụ hoàng cả đời không buông ra.
“Đi thôi” Vân Ngự nhìn thấy bảo bối của hắn biểu tình hệt như một tiểu miêu, liền cảm thấy buồn cười, nghĩ đến biểu tình này của Vũ nhi chỉ thể hiện khi ở trước mặt mình, trong lòng cũng một trận ấm áp, hắn biết đó là cảm giác mãn nguyện.
Hai người nắm tay nhau, cước bộ vẫn chậm rãi, ung dung, bọn họ ra khỏi thông đạo liền đi tới sân viện của Đường chủ Ảnh Đường Vu Tắc.
Có lẽ bởi mấy ngày hôm nay bận rộn, cũng có lẽ bởi không muốn quấy rầy Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch ở chung mà từ khi nhận mệnh lệnh trở về Ảnh Đường, Vu Tắc không quay trở lại khách ***, tựa hồ là dự liệu hai người kia sẽ không có việc tìm y, bọn y cũng không để ý, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới, mấy ngày nay bọn y đều đi mua sắm dạo chơi tới thích ý.
“Ai nha, buông ra!”
Vừa bước vào sân viện liền nghe thấy âm thanh trong trẻo đầy e lệ, thanh âm tràn đầy ngượng ngùng nhưng mang đầy cảm xúc hạnh phúc, là thanh âm của ai? Tựa hồ là của Vân Tại Vũ, có điều một người lúc nào cũng ra vẻ đĩnh đạc, sao lại phát ra thanh âm ngượng ngùng tràn đầy tình tự này?
“Thực sự muốn ta buông ra sao?” Thanh âm tràn đầy trêu chọc này hình như là của cái kẻ vẻ mặt lạnh lùng Vu Tắc, trong thanh âm còn mơ hồ mang theo ý cười, tựa hồ thực thỏa mãn, thực thỏa mãn, không còn lạnh băng giống bình thường, cũng không còn mang theo u buồn.
Sân viện băng lãnh, nhìn liền đoán ra là nơi ở của cái con người băng lãnh Vu Tắc, bố trí trong viện không có phong thái cao quý của kẻ có quyền, cũng không hề mang phong thái nho nhã, toàn bộ chỉ là lạnh như băng, toát lên tính cách kiên định của Vu Tắc, khí tức lạnh lùng khiến người ta lạnh run.
“Phải, buông ra đi, nhỡ có người nhìn thấy thì làm sao”. Thanh âm mang theo nhiều điểm xấu hổ, nhưng cũng có vô hạn hạnh phúc, mặc dù có ngượng ngùng, nhưng tựa hồ cũng không chán ghét, chính là bởi vì lo lắng ai ngang qua nhìn thấy, mới phản đối.
“Vậy sao? Ta không buông”. Vu Tắc tựa hồ thích làm trái lại ý muốn của Vân Tại Vũ, trêu chọc khiến hắn sinh khí, Vân Vũ Trạch biết, đó là một loại lạc thú của Vu Tắc, kể từ rất lâu trước kia, Vu Tắc luôn sử dụng cách này khiến Vân Tại Vũ chú ý, chỉ tiếc Vân Tại Vũ thực sự quá trì độn, còn cho rằng Vu Tắc ghét hắn, thích khi dễ hắn, hiểu lầm Vu Tắc, chẳng qua, khi dễ là thật, còn chán ghét thì tuyệt đối không có khả năng.
“Ngươi…Này..Ngô!”
Thanh âm bị cắt đứt, giống như bị chặn lại, Vân Vũ Trạch có chút không hiểu nghiêng đầu nghĩ, không hiểu tại sao lời nói chưa dứt lại xuất hiện thanh âm khiến nó không thể lý giải được.
( =)) các hủ biết hai bạn làm gì rồi a )
Hiếm thấy khi nào Vân Vũ Trạch lại cảm thấy hứng thú như vậy, thanh âm kia giống như vừa thống khổ, lại giống như thật thỏa mãn, vì thế nó cầm lấy tay Vân Ngự, bước nhanh tới chỗ thanh âm phát ra, trong lòng có chút vội vàng xao động, mà lúc này hắn không chú ý tới Vân Ngự bị hắn lôi kéo, trong mắt hiện lên đích một tia khác thường, khuôn mặt mỉm cười.
“Vũ nhi, chúng ta đừng qua đó”. Tựa hồ biết đôi tình nhân đang làm gì, Vân Ngự đứng lại cười nói, phi lễ chớ nhìn, hắn cũng biết đạo lý này, tuy rằng hiện tại hai người đó cũng không có làm gì quá thế nhưng cũng không nên quấy rầy người ta vợ chồng son.
“Tại sao?” Vân Vũ Trạch không hiểu quay đầu lại nhìn Vân Ngự, thật sự không hiểu tại sao phụ hoàng vốn định tìm Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ, vì sao hiện tại lại không qua đó, huống chi nó còn muốn gặp Vân Tại Vũ, nó biết Vân Tại Vũ thích nhất là quấn quýt nó, đòi nó cùng hắn đi ra ngoài chơi, nhưng đột nhiên mấy ngày nay không thấy hắn tới quấn quýt nó nữa, nó cảm thấy thật kì lạ, tuy rằng nó cũng chỉ muốn ở bên cạnh phụ hoàng.
“Vũ nhi tại sao lại nghĩ đi qua đó?” Vũ nhi lại hỏi hắn tại sao, thật là đáng yêu, nếu để Vũ nhi nhìn thấy Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ đang làm cái gì, không biết trên mặt sẽ xuất hiện biểu tình gì, có lẽ, chính là tò mò đi, nếu là như vậy, tựa hồ, cũng thật thú vị . Cũng có lẽ, ban đầu chính là không thể lý giải, nếu nói như vậy, không biết Vũ nhi của hắn có hay không hỏi hắn vấn đề này, giống như trước kia vậy, nếu nói vậy, tựa hồ liền càng thú vị .
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn đột nhiên toát ra một cái ý tưởng, đó là dẫn Vũ nhi qua đó nhìn xem, tuy rằng như vậy sẽ quấy rầy đến Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ, nhưng nếu có thể làm cho Vũ nhi thông suốt, hắn cũng sẽ không để ý , tuy rằng nói hắn cũng không vội, nhưng hắn cũng đã đợi mười năm , nếu có thể, hắn cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, huống chi, hắn tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ tò mò như hiện tại của Vũ nhi.
“ Vũ nhi đã lâu không thấy gặp tiểu Tại , hơn nữa, thanh âm của tiểu Tại thật kì lạ, Vũ nhi trước kia chưa từng nghe tiểu Tại phát ra loại thanh âm này.” Nó liền nói không chút nghĩ ngợi, đối với phụ hoàng của nó, Vân Vũ Trạch không có nửa điểm ý tứ giấu diếm, nó quả thật là đã vài ngày không gặp Vân Tại Vũ, hơn nữa cũng tò mò Vân Tại Vũ vì cái gì lại phát ra cái loại thanh âm mà nó không hiểu, nó muốn tìm hiểu rõ.
“Phải không? Vậy chúng ta liền qua đó đi.” Hai người nói chuyện với nhau thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến căn bản là không có quấy rầy đến đôi tình nhân đang nùng tình mật ý, bởi vậy, khi bọn hắn bước nhanh tới, dừng ở trong mắt đích, đó là một hình ảnh so với nhưng phong cảnh mà Vân Vũ Trạch xem trước kia còn đẹp hơn, cho dù nó không biết bọn họ đang làm cái gì.
Gió nhẹ nhàng thổi, dưới tàng liễu lay động, một đôi tình nhân đang ôm nhau, trong đó có một người xiêm y tựa hồ bất chỉnh.
Mải hôn, hai người hoàn toàn không biết có người khác tới, Vu Tắc siết chặt vào lòng thân thể mềm mại kia, cúi đầu nhẹ cắn đôi môi mềm của Vân Tại Vũ, đầu lưỡi ấm áp tham tiến vào cái miệng nhỏ của Vân Tại Vũ, trêu cợt cái lưỡi trơn trượt mà e lệ kia, hấp duận chất lỏng ngọt ngào.
Kích tình tràn ngập, Vân Tại Vũ cả người xụi lơ nằm trong lòng Vu Tắc, đầu óc trống rỗng, thậm chí không phát hiện lúc này xiêm y của hắn đã mở ra hơn nửa, da thịt trắng mềm lộ ra ngoài không khí, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hắn lúc này chỉ biết là đáp lại lời lẽ của ái nhân, chỉ biết là ôm lấy cổ ái nhân, tùy ý ái nhân thăm dò bí mật trên người.
Đôi môi ấm áp rời đi đôi cánh hoa đã sưng đỏ, nhẹ nhàng chạm qua đôi má trắng bầu, dừng ở cái gáy tuyết trắng, lưu lại dấu hôn trên da thịt tuyết trắng nói gáy, lưu lại ái dục ấn ký, dây dưa của hai người, sớm đã vứt bỏ tất cả e lệ, lúc này bọn họ trong lòng chỉ còn lại có lẫn nhau, còn có kích tình nồng đậm.
Hơi thở dục vọng nhuộm đẫm không khí thanh tân, theo rất nhỏ đích hô hấp tiến vào trong cái mũi nhỏ thanh tú của Vân Tại Vũ, nhìn thấy hình ảnh duy mĩ ấy, Vân Vũ Trạch ngây người, động tác của hai người một lần lại một lần tái hiện ở trong đầu nó, để lại nồng đậm đích khó hiểu, còn khơi dậy lên một loại cảm giác mà nó không hiểu.
Đó là cái gì? Bọn họ đang làm cái gì? Như thế nào lại kỳ quái như vậy? Còn có, Vu Tắc như thế nào lại đáng giận như vậy, y cắn tiểu Tại a, chẳng những cắn khiến môi tiểu Tại sưng lên, lại còn không buông tha hắn, cắn môi rồi còn cắn cổ, như thế nào có thể?
Còn có, tiểu Tại sao lại kỳ quái như vậy, nó nhớ rõ hắn rất sợ đau a, miệng để Vu Tắc cắn tới sưng lên như vậy, thế nhưng cũng không đẩy Vu Tắc ra, ngay cả mắng cũng chưa mắng, như thế nào nó thậm chí cảm giác tiểu Tại dường như thực hưởng thụ, này, thật sự là rất kỳ quái!
Nhìn thấy chẳng những không có đẩy Vu Tắc ra, thậm chí càng thêm thân thiết đích ôm sát vu tắc, Vân Vũ Trạch trong lòng tràn đầy khó hiểu, tuy rằng nó biết bọn họ đã hòa hảo, chính là, lấy hắn đích tính cách, cũng không thể để bị cắn còn không phản kháng mới đúng.
Chuyện mà nó không giải thích được, nó luôn luôn không để trong lòng mà sẽ hỏi trực tiếp,nó cũng không để ý đây là nơi nào, đây là thời điểm gì , đôi mắt to đen không rời khỏi hình ảnh hai người đang ôm hôn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn đã muốn hơi hơi mở ra, mang theo kinh ngạc hướng tới chính Vân Ngự đang đứng bên cạnh nó mà hỏi.
“Phụ hoàng, tiểu Tại như thế nào trở nên kỳ quái như vậy ? Còn có, Vu Tắc sao lại cắn tiểu Tại a? Y không phải thực thích tiểu Tại sao ?”. Điểm này là nó không thể lý giải được, nó nhớ rõ Vu Tắc thực thích tiểu Tại, từng còn bởi vì tiểu Tại hiểu lầm mà sinh khí buồn khổ, như thế nào hiện tại tiểu Tại cùng y hòa hảo , y lại còn cắn tiểu Tại?
“Vũ nhi không hiểu sao? Thanh âm Vân Ngự tràn đầy ý cười, không ai biết hắn đang cười cái gì, dù là Vân Vũ Trạch, thấy phụ hoàng đột nhiên cười khiến nó thực tò mò quá, nhìn thấy đôi mắt luôn ôn nhu của phụ hoàng, lúc này cũng lóe ra quang mang, làm cho nó không hiểu ra sao.
“Ân, bọn họ…”
“A!” Không đợi Vân Vũ Trạch nói xong, Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ vốn đang thân thiết , cũng vì một tiếng kêu sợ hãi của Vân Tại Vũ mà rời ra, nguyên lai, hai người cuối cùng cũng phát hiện ra Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch đã tới đây.
Vân Vũ Trạch chăm chăm nhìn Vân Tại Vũ và Vu Tắc,mà Vu Tắc lại cũng không thèm nhìn tới hai người, mà là tay chân rất nhanh giúp Vân Tại Vũ chính lại y phục, để tránh thân hình xinh đẹp kia bị người khác ngoài y nhìn thấy cho dùy y biết bọn họ khẳng định đã nhìn một hồi, nhưng khi đó đưa lưng về phía bọn họ chính là y, mà nằm ở trong lòng ylà Vân Tại Vũ, thân trên mềm mại hở ra đã được y che hết phân nửa, dù là nhìn, cũng không thấy được nhiều, mà lúc này không giống, Vân Tại Vũ vừa ly khai khỏi lòng y, cái gì cũng đều lộ ra .
“ Ngươi…… các ngươi như thế nào đến đây?” Vân Tại Vũ thẹn thùng, lúc này đã bất chấp đối phương một người chính là phụ hoàng của hắn, một người là đệ đệ của hắn , chỉ có thể đỏ mặt ,trốn ở trong ***g ngực rộng lớn của Vu Tắc, thanh âm rầu rĩ từ trong ngực Vu Tắc truyền đi ra, nhìn cũng không dám nhìn hai người.
Trời ạ, bọn họ rốt cuộc đến đã bao lâu, thật sự là mắc cỡ chết người , đều là Vu Tắc làm hại, chết tiệt Vu Tắc , thật sự là đáng giận!
Càng nghĩ càng xấu hổ, Vân Tại Vũ hung hăng nhéo Vu Tắc một phen, lại vẫn như cũ không dám nâng đầu lên, hắn biết, lúc này mặt mình khẳng định là đỏ bừng, thiên a , hắn không còn mặt mũi gặp người , để phụ hoàng cùng đệ đệ nhìn thấy cảnh hắn cùng Vu Tắc…
“Vừa mới tới, tiểu Tại, các ngươi đang làm cái gì? Vì sao Vu Tắc khi dễ ngươi, ngươi cũng không phản kháng?” Cau mày, Vân Vũ Trạch thấy Vân Tại Vũ trốn trong ngực Vu Tắc, không chịu đi ra, chỉ có thể bất mãn nhìn Vu Tắc, đối với việc Vu Tắc khi dễ Vân Tại Vũ mà canh cánh trong lòng, thậm chí tùy thời đều có thể động thủ giáo huấn Vu Tắc, nếu vừa mới như vậy khi dễ tiểu Tại không phải là Vu Tắc mà là người khác, lúc này hẳn đã không có khả năng còn đứng ở trước mặt nó, Vân Tại Vũ là người nó rất quan tâm, nó không để kẻ nào khi dễ Vân Tại Vũ, cho dù đó là Vu Tắc cũng không được!
“Ách….” Vân Tại Vũ nghe xong vân vũ trạch nói, xấu hổ càng sâu , phản kháng? Hắn như thế nào phản kháng? Mỗi lần vu tắc vừa hôn hắn, tay chân hắn như nhũn ra, sau đó cái gì cũng không biết, làm sao có thể nghĩ đến phải phản kháng. Nghĩ đến đây, Vân Tại Vũ mặt liền càng đỏ, trong lòng cũng liền càng thêm buồn bực kẻ đầu sỏ gây tội Vu Tắc, đương nhiên, đầu lại càng cúi sâu, chết cũng không chịu ngẩng đầu lên, dù sao, hắn thật sự là không biết như thế nào trả lời Vân Vũ Trạch , càng thêm không biết phải như thế nào đối mặt với phụ hoàng của hắn.
“Bởi vì hắn thích ta như vậy ‘ khi dễ ’ hắn.” Vân Tại Vũ trả lời không được, không có nghĩa là Vu Tắc trả lời không được, nhìn ánh mắt chất vấn của Vân Vũ Trạch,Vu Tắc biết tiểu chủ tử cái gì cũng đều không hiểu này đã hiểu lầm , chẳng qua, y cũng không định giải thích, loại chuyện này, dù giải thích như thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng, hắn cảm thấy, vẫn là để cho chủ thượng của hắn dùng hành động giải thích càng thêm tiện, cũng càng thêm đích dễ dàng làm cho Vân Vũ Trạch hiểu.
“A? Chẳng lẽ tiểu Tại thích bị người cắn? Chính là, tiểu Tại không phải rất sợ đau sao” Hỏi phụ hoàng, lại còn không có được đáp án liền mang vấn đề ra hỏi Vân Tại Vũ, đối với Vân Vũ Trạch mà nói, chuyện tình không thể lý giải nếu hỏi liền hiểu được, về phần là muốn hỏi ai, nó thật ra không để ý quá, dù sao đều giống nhau, ít nhất, với nó mà nói, quả thật là hỏi ai đều giống nhau, đương nhiên, nó tuyệt đối sẽ không đi hỏi người nó không quen hoặc người nó không thích.
“Cắn? Đúng vậy, hắn thích bị ta ‘ cắn ’, cũng chỉ có thể bị ta ‘ cắn ’”. Khẩu khí của Vu Tắc thực ôn nhu, nhưng cũng thực bá đạo, nghe được câu nói trước của y, Vân Tại Vũ vốn đang định nói cái gì, chính là nghe được câu sau của y, trong lòng lại đột nhiên ngọt ngào đích, ngay cả lời nói phản đối đều đã bất tri bất giác tiêu thất.
“Vì sao?” Vân Vũ Trạch không hiểu, nó không thể lý giải vì cái gì tiểu Tại lại thích bị Vu Tắc cắn, lại càng không hiểu được, nếu tiểu Tại thích bị cắn, vì cái gì lại chỉ có thể là bị Vu Tắc cắn,Vân Vũ Trạch đơn thuần, nhìn thấy bọn họ ôm nhau hôn cảm nhận đầu tiên chính là mĩ, thật sự rất đẹp, sau đó mới phản ứng lại đây chính là ca ca của nó, Vân Tại Vũ đang bị người ta khi dễ , nó không biết vì cái gì lại cảm thấy được hình ảnh kia sao lại đẹp tới vậy, nhưng nó lại đích xác thấy được trên mặt Vân Tại Vũ là hạnh phúc, thấy được thỏa mãn, này, rốt cuộc là vì cái gì?
“Vì cái gì? Tiểu Vũ, ngươi hẳn là hỏi chủ thượng mới đúng, ta nghĩ, chủ thượng sẽ cho ngươi một đáp án thực vừa lòng”. Vu Tắc nhìn cái người nãy giờ mặc kệ không lên tiếng, ý cười trong mắt nhìn Vân Vũ Trạch đem vấn đề hỏi bọn họ, lại phát hiện chủ thượng lãnh tình thậm chí lãnh tâm thủ đoạn tàn nhẫn kia thế nhưng đối y nhíu mày, trong mắt tràn đầy trêu chọc, đương nhiên, y cũng không nhìn ra trong mắt chủ thượng có gì phản đối, y biết, chủ thượng đồng ý y cùng hài tử của ngài có loại tình cảm này.
“Hỏi phụ hoàng?” Nghe lời nói của Vu Tắc, Vân Vũ Trạch quay lại, nghi hoặc nhìn phụ hoàng, cũng không hiểu được, vì cái gì không thể hỏi Vu Tắc, chỉ có thể hỏi phụ hoàng, còn có, vừa mới rồi khẩu khí của Vu Tắc cũng rất kỳ quái, có chút tương tự với câu nói Vân Tại Vũ chỉ có thể đủ bị y ‘ cắn’ .
“Phụ hoàng, vì sao?” Vân Vũ Trạch hẳn là có thể nói là thực ngoan, ngay khi Vu Tắc nói nó có thể hỏi Vân Ngự, nó liền không chút nghĩ ngợi hỏi Vân Ngự, cho dù trong lòng nó còn có nghi hoặc, nhưng Vu Tắc nói một câu nói lại làm cho nó cảm thấy được rất đúng, lại thực đồng ý, đó là câu kia chủ thượng sẽ cho ngươi một đáp án thực vừa lòng, ở trong lòng Vân Tại Vũ, nó vẫn cho rằng, chỉ cần là chính mình có thể hỏi cho ra miệng, phụ hoàng liền cẩn thận trả lời vấn đề nó hỏi, mà nó cũng quả thật thực vừa lòng.
“Bởi vì, Tại nhi là của y, mà ngươi, là của phụ hoàng, là của duy nhất mình phụ hoàng.” Đối mặt với ái nhân, mỗi người đều là bá đạo đích, cho dù là lãnh tình như hắn, cũng tuyệt đối không cho phép bảo bối bị người khác đụng chạm làm bẩn, Vũ nhi là của hắn, mỗi nơi trên người Vũ nhi đều là của hắn, chỉ có hắn mới có thể đụng chạm, chỉ có hắn mới có thể đi nhấm nháp!
“Vũ nhi vốn chính là của phụ hoàng a, vĩnh viễn là của phụ hoàng” Nghe được nó là của phụ hoàng, không biết vì sao, Vân Vũ Trạch trong lòng một trận ngọt ngào, mặc dù nó còn chưa thể lý giải, cho dù nó vẫn như cũ không rõ vì cái gì chỉ có duy nhất Vu Tắc mới có thể cắn Vân Tại Vũ, chính là, nó hiểu, phụ hoàng nói nó là của mình phụ hoàng.
“Kia, phụ hoàng cũng là của duy nhất mình Vũ nhi.” Nghĩ nghĩ, Vân Vũ Trạch liền thêm một câu, khẩu khí không có bá đạo, thật giống như là nói một câu bình thường. Trên thực tế, cũng quả thật như thế, đối với Vân Vũ Trạch mà nói, rất nhiều chuyện phức tạp tình nó không thể lý giải, chính là, ý tứ đơn giản nó vẫn hiểu.
Vậy là tốt rồi, nó Vân Vũ Trạch là duy nhất của Vân Ngự, như vậy, Vân Ngự cũng chỉ của duy nhất mình Vân Vũ Trạch. Này không phải biểu thị công khai, chính là một loại chấp nhất của nó đối phụ hoàng!
“Ân, phụ hoàng cũng là của Vũ nhi”. Cũng không để ý tới việc Vu Tắc cùng Vân Tại Vũ đang ở đây, đối với Vân Vũ Trạch mà nói, đây là một loại chấp nhất, mà đối với Vân Ngự mà nói, đây là một loại tuyên thệ, mặc dù, đây là loại hành vi bá đạo, chính là trước mặt ái nhân, này lại hội biến thành một loại ngọt ngào, bá đạo tình ngữ.
Hắn là của hắn, hắn, cũng là của hắn, duy mình hắn!
( ở đây ta để là hắn cả vì là nói tới cả hai cặp đôi, đây là tuyên thệ của cả 2 cặp đôi a ^^).