CHƯƠNG 5: LỄ RỬA TỘI
Rời khỏi trang viện, huyết oa không lập tức trở về căn mật thất mà chậm rãi bước đi trên con đường lạnh. Lúc này trên đường không còn sự huyên náo và thình vượng lúc ban ngày, chỉ còn màn đêm tối tăm u ám bao phủ.Huyết oa lúc này không khác những đứa trẻ bình thường, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, hướng thẳng cổng thành chạy tới, nó thực sự không biết tại sao bây giờ lại hành động như vậy, bình thường, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nó đều lập tức trở về, nhưng hôm nay nó một chút cũng không muốn về, trong lòng mang đầy phiền não.
Lúc này ở ngã tư đường về đêm hoàn toàn không còn sự náo nhiệt như ban ngày, nhưng huyết oa lại cảm thấy dễ chịu, nhàn nhã, ánh trăng bạc phủ đầy khắp cơ thể nó, làn gió nhẹ mơn man thân mình, cảm giác đúng là không tồi.Những bất đồng phiền nhiễu ở trong lòng bay biến, cả cơ thể và tâm hồn của nó chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng, thư thái đến như thế.
Nếu có thể không quay về thì thật tốt biết bao. Huyết Oa thầm nghĩ. Nhưng nó cũng biết rằng điều đó là không thể. Kẻ kia nhất định bắt nó trở về. Sau đó vài ngày sau lại giao cho nó nhiệm vụ khác, nó sẽ phải nghe lệnh kẻ kia đem những người đó giết sạch!
Tại sao lại phải giết người? Nó thực sự không rõ, nó chỉ biết rằng từ khi nó bắt đầu có ý thức, kẻ kia đã sai nó sát sinh, kẻ kia nói nó chính là công cụ sát nhân do lão tạo ra, nhưng nó lại cũng không hiểu công cụ sát nhân là gì, chỉ tới khi nó đã xuống tay không ít, hạ sát vô số người, từ đó nó mới hiểu được thế nào là công cụ sát nhân, nó là một công cụ, không phải là con người tự do. Đúng vậy, nó chính là công cụ.
Nghĩ vậy, Huyết Oa không khỏi cảm thấy buồn bực, mỗi khi giết một ai đó, Huyết Oa đều quan sát người đó, nó nhìn vào ánh mắt bọn họ trước khi chết, và cảm thấy thực sự khó chịu, tuy rằng nó hoàn toàn không hiểu ánh mắt bọn họ nhìn nó khi đó mang ý nghĩa gì. Ánh mắt đó cảm giác như thứ bọn họ nhìn thấy –nó – không phải như nhìn một con người, mà giống như bọn họ đang nhìn thấy quái vật.
Quái vật! Lần đầu tiên nó nghe thấy từ này là khi nó sắp giết một người-một đứa nhỏ, đứa nhỏ nhìn nó và hét to lên từ đó, nó cũng không biết quái vật là cái gì, nhưng nó không thích ánh mắt của đứa nhỏ, nhưng nó đã không giết đứa nhỏ, nó đã để cho hắn đi, tuy rằng nó cũng không hiểu tại sao lại tha cho đứa nhỏ, nhưng quả thật nó đã tự mình quyết định thả đứa nhỏ đi.
Sau đó, tất thảy mọi người mà nó giết đều dùng ánh mắt giống đứa nhỏ kia nhìn nó, vậy nên nó biết bọn họ coi nó là quái vật.
Vậy ra nó không chỉ là công cụ mà còn là một con quái vật, vì cái gì mà nó không phải là người?
“Haizz, trở về thôi”, Huyết Oa lưu luyến nhìn cảnh vật lần nữa rồi biến mất.
Ra khỏi thành, Huyết Oa đi về ngoài ô, vào một căn nhà đơn sơ, rồi tới mật thất của căn nhà. Vào tới mật thất, , Huyết Oa nằm lên chiếc giường bằng bạch ngọc, khác với mọi lần nhắm mắt thiền định, đôi mắt của nó giờ mở lớn, nhìn chăm chăm lên trần nhà, dường như đang hưởng thụ cảm giác vui sướng lúc ở trên đường.Bỗng, Huyết Oa nhìn về phía lối vào căn mật thất, thấy hai thầy trò kẻ kia đang tiến vào, liền nhắm mắt lại. Không hiểu sao, nó rất không thích hai kẻ kia, ngay từ đầu đã không thích, cái cảm giác chán ghét bọn họ khiến nó có lần từng muốn giết chết hai kẻ kia, nhưng rồi nó đã không làm. Lí do vì kẻ kia đã nói, nếu lão chết, nó cũng sẽ biến mất,vì cơ thể nó, ngoài do một ngàn oán linh và máu của một ngàn đứa trẻ tạo thành, còn có thêm vào là một chút tinh khí của kẻ kia.Thật phiền, mỗi lần nhìn thấy hai kẻ kia lại cảm thấy khó chịu, thôi thì nhắm mắt lại đỡ phải nhìn.
“Huyết oa” Lúc này, hai thầy trò lão đi tới chỗ huyết oa, nhìn thấy thái độ trẻ con, ngây thơ của huyết oa quả tình thực lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Xem ra huyết oa này thực sự có ý thức riêng của mình, quả thật là nguy! Lão nhân trong mắt lóe lên một tia nhìn kì dị, trong lòng thầm nghĩ.
“Vật báu tuyệt hảo, nếu là của ta thì tốt rồi, đáng tiếc rằng phải đem tiêu trừ”. Gã đồ đệ thầm nghĩ.
Hai người ý nghĩ là khác biệt, nhưng lại rất giỏi che giấu, tuy nhiên Huyết Oa bằng cảm giác của mình tự nhiên nhận biết được bọn họ không có hảo ý, tuy nhiên nó vẫn không lên tiếng, đôi mắt vẫn khép chặt.
Hai người bọn chúng ngay lập tức, một người giữ chặt Huyết Oa, một người nhanh tay lướt một đường dao qua động mạch của Huyết Oa.
Huyết Oa nhíu đôi lông mày, mở to đôi mắt, nhìn thấy kẻ giữ lấy mình là gã đồ đệ, hoàn toàn không để ý rằng động mạch cổ đã bị cắt đứt, máu không ngừng tuôn xối xả, rơi trên nên trắng toát của bạch ngọc giường, trông thật bắt mắt.
“Buông ra”, Huyết Oa cất lên âm thanh lãnh đạm, hoàn toàn không chút tức giận. Huyết Oa không chút vùng vẫy, chỉ dùng đôi mắt màu đỏ nhìn gã đồ đệ , thể hiện lãnh ý.
Chẳng phải Huyết Oa không thể nói sao? Đây là lần đầu tiên hai người bọn hắn nghe thấy nó nói chuyện. Tuy rằng nhận thấy huyết oa này so với các huyết oa được miêu tả trong sách là hoàn toàn khác biệt, nhưng bọn hắn cũng không dừng lại, bọn hắn không quên mục đích ban đầu.
Lão sư phụ lại lên tục lướt mấy đao trên người Huyết Oa, đều vào các động mạch, do đó máu chảy ra nhiều hơn, để đề phòng khi Huyết Oa cầm được máu có thể sẽ phản kháng. Nhưng thật ngạc nhiên, Huyết Oa hoàn toàn không để ý thấy trên người liên tiếp bị lão nhân rạch mấy đường, máu chảy ồ ạt, ánh mắt lạnh băng vẫn chăm chăm nhìn gã đồ đệ, khiến hắn dù là kẻ bạo gan lạnh lùng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Đáng ghét, hắn chưa bao giờ biết rằng ánh mắt của huyết oa lại khủng bố đến như vậy, trước kia, đa số thời gian, ánh mắt của huyết oa trống rỗng, không thần thái, mà lúc này, ánh mắt ấy lại băng lãnh, lạnh lùng không kém so với ánh mắt của người chết, khiến hắn tim đập, toàn thân run rẩy không thôi, thế nhưng bàn tay vẫn quyết không buông, hắn phải hoàn thành công việc này.
Huyết Oa vẫn đem ánh mắt chú ý nơi gã đồ đệ vận lực giữ chặt mình, hoàn toàn quên rằng lão nhân vẫn đang tiếp tục lướt những đường dao trên cơ thể. Huyết Oa không có cảm giác đau, nhưng rồi máu cứ chảy, chảy mãi, trong lòng cảm thấy khó chịu, tự hỏi rốt cuộc hai người bọn họ là muốn gì?
Vì mất máu quá nhanh, nên cơ thể Huyết Oa dần cảm thấy mất dần thể lực, cảm thấy dường như đang yếu dần, lúc này nó mới nghĩ tới chuyện phải phản kháng, nhưng lão nhân không cho nó cơ hội này, rất nhanh chóng lão dùng con dao nhỏ đâm vào ngực Huyết Oa, nhanh chong lấy tim của Huyết Oa ra.
Huyết Oa mở to đôi mắt, trừng trừng nhìn máu của nó cứ thế tuôn ra, trong người cảm thấy như bị mất mát một cái gì rất lớn, cơ thể tựa hồ trống rỗng, Lúc này, gã đồ đệ buông Huyết Oa ra, Huyết Oa toàn thân mềm nhũn, ngã xuống, dưới đất kia chính là máu của nó chảy xuống, thế nhưng thân thể lại dần dần biến mất. Ý thức dần dần đi vào khoảng tối mờ mịt, Huyết Oa chợt nghĩ, loại cảm giác này là gì? Phải chăng là nó sắp chết? Chết giống như những người nó đã giết?
Lão nhân không nhìn đến thân thể đang biến mất dần của Huyết Oa, cái lão quan tâm bây giờ là phong ấn trái tim của Huyết Oa.Máu lão nhìn thấy nhiều rồi, cũng cần chi chú ý, lão vội vàng tập trung phong ấn trái tim còn đập kia, trong lòng không khỏi khấp khởi vui sướng, chợt lão cảm thấy chỗ tim mình lành lạnh, hướng mắt nhìn xuống liến thấy con dao kia – con dao lão dùng để đoạt lấy trái tim Huyết Oa hiện đang cắm trên ngực mình, mà kẻ đâm lão, không ai khác chính là đồ đệ khả ái của lão (cho chit! Ác giả ác báo).
Gã đồ đệ rút dao ra, không đếm xỉa tới ánh mắt kinh ngạc lão nhân nhìn mình, thản nhiên lấy từ trong ngực lão quyển sách cổ của tộc vu nữ cùng trái tim của Huyết Oa đã được phong ấn, xoay người rời khỏi mật thất, mật thất này không một ai biết tới.
Cuối cùng có thể trở về….
Ngay khi gã đồ đệ rời đi, trên tay từng cầm trái tim bị phong ấn của Huyết Oa bỗng xuất hiện một dải màu máu uốn lượn, máu của Huyết Oa chảy tràn trên đất giờ lại hướng bàn tay của lão nhân đi tới, bị hút vào, trong phút chốc máu của Huyết Oa đều dung nạp trên bàn tay đó, trên mặt đất giờ chỉ còn lưu lại máu của lão nhân.
Thế rồi trên tay lão nhân xuất hiện một trái tim màu đỏ như máu, chậm rãi từng chút, từng chút trái tim đó dần hóa đá.