CHƯƠNG 43: TRƯỚC BUỔI LỄ.
“Điện hạ, để nô tì giúp ngài”.
“A, còn cái này nữa, phải đội lên”.
“Đúng rồi, cái này nữa, là Hoàng thượng ban cho điện hạ, đội lên đẹp lắm”.
……..
“………..”
Một lúc lại ngồi, một lúc lại đứng, rồi lại ngồi, Vân Vũ Trạch ngoan ngoãn để cho bốn nàng tùy ý chỉnh trang y phục trên người mình. Các nàng hết đeo cái này lại bỏ cái kia xuống, rồi lại đeo lên, trừ bỏ y bào màu trắng ở ngoài, còn lại các đồ trang sức được bốn nàng đổi đi đổi lại, thay đổi vị trí liên tục, Vân Vũ Trạch hoàn toàn….không có phản đối!
Vân Vũ Trạch hôm nay được nhóm Tiểu Tĩnh các nàng thay cho y phục đặc biệt long trọng, không chỉ thế, đến cuối cùng, Tuyết còn dùng chút son xoa lên gương mặt đáng yêu của Vân Vũ Trạch.
“Không thích, ta không thích bôi cái này”. Nó đưa cánh tay mảnh dẻ đầy son ra, cuối cùng, im lặng nửa ngày ngoan ngoãn để các nàng tùy ý ăn mặc, giờ đầy Vân Vũ Trạch quyết liệt phản đối không sử dụng son.
“Ngạch? Điện hạ tại sao lại không muốn dùng?” Tuyết không biết làm sao liền hỏi.
Kì quái, trước giờ điện hạ vẫn để các nàng tùy ý chọn y phục, sao đột nhiên lại cự tuyệt? Son thì có làm sao? Đây chính là vật phẩm trân quý nha, trong hoàng cung có bao nhiêu nương nương mong mỏi mà không có, chỉ có thế mơ tưởng tới thôi.
“Rất thối”. Vân Vũ Trạch nhăn nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, tay còn phẩy phẩy vài cái trước mũi mình, như muốn xua đi mùi thối.
“A?” Các nàng có chút sững sờ.
Thối? Son thối thật sao?
Tuyết đưa hộp son lại gần mũi mình, ngửi ngửi một lát, chính là…
Thơm quá, không giống như các loại son khác, son này hương vị rất nhẹ, không nồng, mùi cũng không ngai ngái, cảm giác mùi hương rất sảng khoái, sao điện hạ lại bảo nó thối?
“Điện hạ, son này không thối đâu”. Tuyết nói, nếu để các nương nương nghe được tiểu điện hạ đáng yêu của các nàng chê son thối, nhất định sẽ bị các nương nương mắng, thứ này đến ngay cả hoàng hậu nương nương cũng muốn tranh lấy nha.
“Thối”. Vân Vũ Trạch vẫn khẳng định. Mùi hương này khiến nó khó chịu muốn chết, nhất là trong mùi hương này còn ẩn chứa cái mùi hương mà nếu ngửi vào sẽ bị chi phối, khiến nó vô cùng chán ghét.
“Ngạch…” Cả bốn người không biết nói gì đều nhìn tiểu điện hạ, nhất thời không biết xử lí thế nào.
“Điện hạ, ngài chỉ cần bôi một chút xíu thôi, mùi hương sẽ không nặng lắm đâu”. Lục Nhu nhẹ giọng khuyên giải, hy vọng tiểu điện hạ để các nàng trang điểm một chút, dù sao buổi lễ ngày hôm nay rất long trọng.
“Không muốn” Nó nói không muốn là nhất định không muốn, nó vô cùng chán ghét cái mùi này.
“Cái này…” Thật cũng không phải các nàng muốn ép tiểu điện hạ phải trang điểm, có điều hôm nay Hoàng thượng cố tình vì điện hạ mà tổ chức lễ chúc phúc, còn nhờ Quốc sư đại nhân, vậy nên điện hạ ăn mặc, trang phục không thể kém người khác được.
“Điện hạ, sắc mặt của ngài rất nhợt nhạt, chỉ có bôi thứ này, mới khiến điện hạ có vẻ lên tinh thần một ít, vậy điện hạ mới thật là xinh đẹp, mới trở thành trung tâm của buổi lễ ngày hôm nay được”. Tuyết bất đắc dĩ khuyên nhủ Vân Vũ Trạch, hôm nay là buổi lễ của điện hạ, mặc kệ thế nào, điện hạ nhất định phải trở thành tiêu điểm, bởi vậy, các nàng mới giúp điện hạ ăn mặc thật đẹp, điện hạ hiện tại quả thật xinh đẹp mê người, chỉ có điều sắc mặt lại tái nhợt giống như bức danh họa bị một nét bút hỏng, các nàng cũng vì nghe có kẻ thối mồm nói tiểu điện hạ giống như bị bệnh bạch tạng, các nàng quyết không để kẻ nào nói xấu tiểu điện hạ.
“Không muốn chính là không muốn”. Vân Vũ Trạch vẫn nhất quyết cự tuyệt nói, nó rất rất là ghét cái mùi này.
“Không muốn? Cái gì không muốn? Không muốn thì mang cho ta cũng được”. Đột nhiên một thanh âm giòn giòn mềm mại vang lên, cảm giác thanh âm khiến người nghe rất dễ chịu.
“Nô tỳ khấu kiến Ngũ điện hạ”. Tuyết, Nguyệt, Lục Nhu cùng Tiểu Tĩnh vội vàng hướng về phía Vân Tại Vũ vừa bước vào tẩm cung quỳ xuống.
“Ân”. Vân Tại Vũ tùy ý khoát tay rồi hướng về phía Vân Vũ Trạch đi tới.
“Vũ Trạch”. Vân Tại Vũ mở to đôi mắt nhìn Vân Vũ Trạch, rồi dường như cảm thấy chưa thỏa mãn, liền đi vòng quanh Vân Vũ Trạch một vòng.
“Hắc hắc, ta nói Vũ Trạch nha, ngươi hôm nay mặc thật đẹp nha”. Vân Tại Vũ vừa cười hì hì vừa nói, đôi mắt liên tục di chuyển từ đầu đến chân Vân Vũ Trạch, đôi mắt tựa như tiểu thương đang đánh giá hàng.
“Ngươi tới đây làm gì?”. Vân Vũ Trạch không để ý tới Vân Tại Vũ đang trêu chọc mình, nhìn thấy Vân Tại Vũ, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nếu không phải vì Vân Tại Vũ dẫn nó ra khỏi cung, thì phụ hoàng đã không sinh khí, giận nó.
“Ngạch? Ta là nhớ Lục hoàng đệ nên mới đến thăm nha, tại sao Vũ Trạch không chào đón ta?” Vân Tại Vũ đương nhiên không biết tại sao Vân Vũ Trạch tự nhiên lại lãnh đạm với hắn, hắn biết Vân Vũ Trạch không bị phụ hoàng xử phạt, vậy Vân Vũ Trạch sẽ không dỗi hắn vì lần đi chơi ra ngoài cung mới đúng chứ ?
“Không cần ngươi thăm”. Vân Vũ Trạch rành mạch nói, ai biết hắn đến thăm có làm phụ hoàng tức giận không, nó không cần hắn đến thăm.
“A?” Vân Tại Vũ trợn tròn đôi mắt.
Lục hoàng đệ hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại như vậy? Phải biết Vân Tại Vũ hắn đây ba ngày ba đêm liền đều mệt mỏi nha, hôm nay khó khăn lắm mới có thể đến thăm Lục hoàng đệ, vậy mà Lục hoàng đệ không nể mặt gì hết.
Vì không biết nguyên nhân nên Vân Tại Vũ trong lòng rất là buồn bực, tức đến không nói ra lời.
“Hừ!” Chu cái miệng nhỏ nhắn hừ lạnh một tiếng, Vân Vũ Trạch không để ý tới Ngũ hoàng huynh đang còn đứng ngẩn người, xoay cổ hướng ra phía khác.
“Ta nói hoàng đệ nha, hoàng huynh ta có gì đắc tội với ngươi? ” Vân Tại Vũ cẩn thận hỏi lại, ngay cả quan hệ huynh đệ thân thích cũng đưa ra, ngay cả trong cung, đến thị vệ và tỳ nữ hắn cũng chưa từng đắc tội với ai, sao hắn có thể đắc tội với Lục hoàng đệ mà hắn vô cùng yêu thích được chứ?
“Nếu không phải vì ngươi dẫn ta ra khỏi cung, ta đã không làm phụ hoàng sinh khí”. Vân Vũ Trạch bất mãn nói.
“Ngạch…” Nguyên lai là việc này, chính là phụ hoàng sinh khí thế nào, phụ hoàng cũng sẽ không xử phạt Lục hoàng đệ, vậy Lục hoàng đệ tức giận cái gì? Chẳng lẽ Lục hoàng đệ bị phụ hoàng xử phạt mà hắn không biết? Phạm cùng một lỗi, chẳng lẽ Lục hoàng đệ bị phạt mà nó lại không biết, nhưng nhìn cái bộ dạng giận dữ này, chẳng lẽ là đã bị phạt đánh?
Vân Tại Vũ nghĩ tới cảnh Vân Vũ Trạch bị phu hoàng cởi quần đánh vào mông, liền cảm thấy rất buồn cười, khiến cái miệng nhỏ nhắn của hắn cũng cong lên, lộ ra át chủ bài của hắn, tươi cười – cười.
“Hoàng đệ chẳng lẽ bị phụ hoàng xử phạt?” Nghĩ đến Vân Vũ Trạch bị đánh đòn, Vân Tại Vũ có chút hưng phấn, ngẫm lại, cả hai người đều ra khỏi cung, chỉ có mình hắn bị phạt thì thật không công bằng, tuy rằng hắn là đầu sỏ gây tội, có điều nếu Vân Vũ Trạch không muốn ra ngoài, hắn cũng sẽ không ra ngoài, ít nhất là hiện tại sẽ không ra ngoài một mình bởi vì không có cơ hội, hắc hắc, cho nên đương nhiên là phải hai người đều chịu phạt.
Nghĩ tới việc vì chép phạt mà hắn không ngủ suốt ba ngày ba đêm, Vân Tại Vũ có chút nghẹn khuất, hắn chỉ là một đứa trẻ mới tám tuổi sao có thể chép phạt nhiều tới vậy, một trăm lần nội quy cung đình, tuy rằng số lượng là do nó quyết định, nhưng là do phụ hoàng lòng dạ hiểm độc, kêu Tiểu Thuận Tử mang cung quy tới cung điện của hắn, vốn hắn còn tưởng mình chỉ việc chép mấy cái nội quy mà mình đã biết thôi, sớm biết như vậy thà hắn chịu bị đánh, thân thể đau một chút, dù sao hắn cũng là một hoàng tử, cho dù bị phạt cũng không bị đánh nhiều roi lắm, bất quá, Vân Tại Vũ cũng biết do hắn tự mình chuốc họa, tưởng nghĩ được mưu kế thông minh, ai dè…
“Xử phạt?” Vân Vũ Trạch nhớ tới việc Vân Tại Vũ bị phạt chép cung quy, tuy rằng nó không biết cung quy là cái gì, nhưng nó cũng biết số lượng cung quy, vì nó nhìn thấy Tiểu Thuận Tử mang đi.
“Đúng vậy”. Chẳng lẽ không bị phạt sao? Nhìn bộ dạng mông lung của Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ hoài nghi hỏi.
“Không có”. Phụ hoàng không có bắt nó chép cái kia, cũng không bắt nó làm gì khác nên có lẽ nó không bị phạt.
Bất quá, còn hơn bị xử phạt, phụ hoàng không có để ý tới nó.
“Không có?” Vân Tại Vũ trừng lớn ánh mắt.
“Ân”. Là không có a, phụ hoàng đúng là không có xử phạt nó. Vân Vũ Trạch phi thường khẳng định.
“Vậy ngươi tức giận cái gì?” Vân Tại Vũ quả không hiểu được, tại sao không bị xử phạt mà lại tức giận với hắn.
“Ta không có tức giận, là phụ hoàng tức giận”. Vân Vũ Trạch không mấy hiểu ý tứ của Vân Tại Vũ, tại sao hỏi nó có bị phụ hoàng phạt không, rồi lại hỏi tại sao nó sinh khí? Nó tức giận rồi nha.
“Không có, vậy sao ngươi đối với ta hung hăng như vậy? ” Vân Tại Vũ vẻ mặt ủy khuất nói, không tức giận hắn, sao bộ dạng Lục hoàng đệ lúc nãy như là không hoan nghênh hắn?
“Phụ hoàng sinh khí, phụ hoàng sẽ không để ý tới ta”. Nó vì sợ phụ hoàng sinh khí, sợ phụ hoàng không để ý tới nó, nên mới có bộ dạng như vậy.
“A?” Phụ hoàng không để ý tới hoàng đệ? Sao có thể như vậy? Vân Tại Vũ tưởng tượng không ra bộ dạng Vân Ngự khi không để ý tới Vân Vũ Trạch, lần đầu tiên hắn gặp hoàng đệ ở cạnh phụ hoàng, hắn đã biết Vân Vũ Trạch có một vị trí rất quan trọng trong lòng phụ hoàng.
Khi đó, phụ hoàng ôm Lục hoàng đệ, mắt nhìn Lục hoàng đệ tràn đầy từ ái sủng nịch, biểu lộ như vậy của phụ hoàng, hắn chưa bao giờ thấy qua, cùng là hoàng nhi của phụ hoàng, hắn càng rõ phụ hoàng đối với hoàng đệ tình cảm rất khác biệt, phụ hoàng khiết phích nên phụ hoàng không thân cận với huynh đệ bọn hắn, nhưng bọ họ đều không để ý, hắn không có, những người khác cũng không có, tất thảy phụ hoàng đều đãi ngộ giống nhau.
Nhưng phụ hoàng đối đãi với Lục hoàng đệ rất đặc biệt, trước kia bọn hắn đâu có được nói chuyện với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi của Vân Vũ Trạch, phụ hoàng trước kia không thân thiết với ai lại có thể cùng ngủ với Lục hoàng đệ, phụ hoàng cho tới bây giờ chưa lần nào ôm bọn hắn thì giờ ngày nào cũng ôm Lục hoàng đệ, đều là hoàng nhi của phụ hoàng, huynh đệ bọn hắn cảm thấy bị đả kích, vô cùng đả kích.
Vân Tại Vũ cũng ghen tỵ với Vân Vũ Trạch, ngày đó hắn lấy cớ là đến xem mĩ nhân, quả thực, hắn có nghe nói là Lục hoàng đệ xinh đẹp tuyệt mĩ, mà hắn cũng là vô cùng yêu thích mĩ nhân, nhưng lí do chính hắn tới Ngự Long cung chính là muốn xem hoàng nhi mà phụ hoàng sủng ái mặt mũi thế nào, rồi khi được gặp, hắn liền hiểu được, một mĩ nhân đệ nhất thiên hạ lại vô cùng ngây thơ đơn thuần như vậy, có ai không thích? Nhất là phụ hoàng của hắn từ lâu đã nhìn chán các loại âm mưu quỷ kế. Về phần hắn, sau khi gặp, Vân Tại Vũ cũng rất thích Vân Vũ Trạch.
“Điện hạ, ngài thật sự không muốn bôi một chút?”“Không cần”. Vân Vũ Trạch giật mình, cảm giác thân thể đặc biệt nặng nề, nó kéo lê y bào hoa lệ, đi tới long sàng, nhằm tránh phải nghe đám các nàng khuyên bảo.
“Điện hạ…” Các nàng vẫn không hết hi vọng dỗ tiểu điện hạ bôi một chút son.
“Cái gì vậy?” Vân Tại Vũ bấy giờ mới chú ý thấy trên tay Tuyết có một cái hộp nhỏ được trang trí rất tinh xảo, mắt lấp lánh hỏi.
“Cái này là do vào lễ sinh nhật của Hoàng thượng lần trước, Lãm Nguyệt quốc đem tặng một loại son tuyệt phẩm”. Tuyết giải thích, loại son này rất nổi tiếng, chế tác ra nó vô cùng khó khăn, vì son này sử dụng rất nhiều dược vật trân quý để chế tạo ra, mà những dược liệu này, nghe nói chỉ ở trên đỉnh núi băng của Lãm Nguyệt quốc mới có, mà sinh sôi cũng rất ít, bởi vậy loại son này tuy rằng nổi tiếng, nhưng giá cả rất cao, nên ít người có thể mua được, cho dù là hoàng gia, muốn có được loại son này cũng vô cùng khó khăn, giá cả chỉ là một phần, còn nguyên nhân chính chính là nó rất hiếm.
“Lãm Nguyệt? Vậy đây chính là băng phân sao?” Hắn đã từng nghe mẫu phi kể qua loại son này, hơn nữa, năm ngoái, vào ngày sinh nhật của phụ hoàng, sứ giả của Lãm Nguyệt dâng tặng băng phân, tất thảy mọi người đều biết
(băng phân: không tìm được từ đồng nghĩa thay thế, chỉ có thể giải thích thế này, băng mang nghĩa gốc của nó chính là băng tuyết, còn phân có nghĩa đồ vật có mùi thơm, loại son này do dược liệu tạo ra nó lấy trên núi tuyết nên có lẽ được đặt tên là băng phân).
“Dạ đúng vậy, Ngũ điện hạ”.
“Ta không quan tâm, ta không thích là không thích, son này thối”. Vân Vũ Trạch nói, cắt đứt cuộc đối thoại của Vân Tại Vũ và Tuyết.
Vân Vũ Trạch hiện giờ rất không vui, nó không cần biết son này là do ai tặng, không thích là không thích, son này mùi không những thối mà còn chứa dược liệu có thể khống chế nhân tâm khiến nó vô cùng chán ghét. Cái này do sứ giả Lãm quốc tặng? Khẳng định là có ý đồ xấu, muốn khống chế phụ hoàng, hừ tuyệt đối không để cho phụ hoàng dùng cái loại son này.
“Không thích thì không cần dùng, nam tử hán đại trượng phụ sao lại dùng son dành cho nữ nhân? ” Vân Tại Vũ nói.
Vân Tại Vũ thầm nghĩ son là để nữ nhân dùng, nam nhân sao lại đi sử dụng.
“Ngũ điện hạ, son này không chỉ nữ nhân mới dùng, trẻ con cũng có thể dùng”. Lục Nhu thấp giọng giải thích, ví dụ như trong lễ hội hoặc yến hội, nhiều người cũng dùng ít son bôi cho con mình, tập tục này, trong hoàng cung cũng có.
“Bản điện hạ không tin”. Vân Tại Vũ nghi ngờ nói, mẫu phi của hắn từ trước tới giờ chưa dùng son bôi cho hắn bao giờ.
“Ai, điện hạ, người hẳn cũng nhớ, lễ chúc phúc của ngài trước đây, có rất nhiều sự phải làm, son này là do Hoàng thượng ban cho Lục điện hạ dùng để nâng cao tinh thần, lát nữa Lục điện hạ xuất hiện trước rất nhiều người, sẽ không mất tinh thần”. Tuyết nghĩ một lúc liền nói, Hoàng thượng cũng chưa từng nói qua là có ý này, nhưng nàng nghĩ Hoàng thượng ban son này cho Lục điện hạ chính là sợ thân thể điện hạ suy yếu, lễ chúc phúc sẽ không diễn ra suôn sẻ, loại son này rất có tác dụng trong việc nâng cao tinh thân.
“Là phụ hoàng phân phó sao?” Vân Vũ Trạch cau mày hỏi, nó không nghĩ tới phụ hoàng muốn nó dùng cái này.
“Đúng vậy, điện hạ”. Tuyết hồi đáp.
“Vũ Trạch, phụ hoàng ban cho ngươi dùng vậy ngươi hãy cứ dùng đi, hơn nữa có thể nâng cao tinh thần thì thật không tồi a”. Vân Tại Vũ nghe thấy phụ hoàng ban loại son này cho Lục hoàng đệ, ban này miệng vẫn ủng hộ Vân Vũ Trạch không dùng loại son này liền vội sửa lại. Chê cười, đấy là ý muốn của phụ hoàng nha, nếu hắn nói làm Lục hoàng đệ quyết tâm không dùng, để phụ hoàng biết được, chắc sẽ lại bị phụ hoàng xử phạt, tay hắn còn chưa hết mỏi, ngẫm lại hôm qua sau khi phụ hoàng kiểm tra, hắn được nghỉ ngơi không nhiều, đánh chết hắn cũng không làm phụ hoàng sinh khí nữa đâu, hắn đâu có phải Lục hoàng đệ.
“Có điều…” Vân Vũ Trạch do dự, nó không muốn làm trái ý phụ hoàng, nhưng nó rất ghét loại son tên băng phân này.
“Không thích thì không cần dùng”. Một âm thanh nhân hậu vang lên, khiến mọi người đều nhìn ra phía cửa.
Ai?
Tại cửa, một lão nhân đang vuốt bộ râu bạc trắng của mình, nhìn về phía đám Vân Vũ Trạch, nhất là ánh mắt lão nhân dường như dừng lại trên người Vân Vũ Trạch.
“Nô tì khấu kiến Quốc sư đại nhân!” Nhìn thấy người vừa bước vào, Tuyết và Nguyệt hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng định thần, hướng Quốc sư thỉnh an.
“Ân”. Lão nhân từ ái gật đầu, bước hẳn vào trong tẩm cung.
Quốc sư?
Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ, Lục Nhu và Tiểu Tĩnh chưa từng gặp qua nhân vật truyền kì này của Hưởng Hằng quốc, bốn người sững sờ nhìn vị Quốc sư đột nhiên xuất hiện, trừ bỏ Vân Vũ Trạch vẻ ngoài không thay đổi, còn Vân Tại Vũ, Lục Nhu và Tiểu Tĩnh tâm lí đều vô cùng kích động.
Quốc sư chính là một nhân vật truyền kì, thật không ngờ hôm nay bọn họ có thể nhìn Quốc sư gần thế này, hảo cảm động a!
“Quốc sư? Ngài thật là Quốc sư đại nhân?” Vân Tại Vũ vội chạy tới bên lão nhân, kích động hỏi.
“Ân, đúng vậy Ngũ điện hạ”. Lão Quốc sư mỉm cười xoa xoa đầu Vân Tại Vũ, thanh âm rất hiền hậu.
“Quả đúng là Quốc sư thật, ta hôm nay lại có thể gặp Quốc sư, ta…” Vân Tại Vũ lúc này khuôn mặt vì kích động mà ửng đỏ, có thế chính mắt nhìn thấy nhân vật là trụ cột của Hưởng Hằng quốc, nên hắn vô cùng hưng phấn.
Không chỉ Vân Tại Vũ mới có tâm trạng như vậy, khác với Tuyết và Nguyệt, Lục Nhu và Tiểu Tĩnh hôm nay cũng là lần đâu tiên gặp Quốc sư, nên tâm trạng cũng hưng phấn không ít, tuy nhiên các nàng nhớ mình là người lớn, không thể giống tiểu hài tử tám tuổi, hưng phấn chạy ngay tới chỗ Quốc sư, hơn nữa các nàgn chỉ là cung nữ mà thôi.
“Ha hả…” Tay vẫn xoa đầu Vân Tại Vũ, ánh mắt Quốc sư vẫn không dời khỏi người Vân Vũ Trạch, thấy Vân Vũ Trạch tinh thần vẫn như cũ, bình thản ngồi trên long sàng, Quốc sư thần tình rất là hứng thú.
Thật là không ngờ nha, tiểu búp bê mà năm xưa mình cứu thoát khỏi tay hoàng hậu hiện giờ đã bảy tuổi rồi, thời gian trôi quả thật là nhanh!
Ngay khi Quốc sư nhìn Vân Vũ Trạch, Vân Vũ Trạch cũng đưa mắt đánh giá Quốc sư.
Vân Vũ Trạch cảm thấy rất kì quái, vô cùng kì quái, với năng lực cảm ứng của nó, mà lại không phát hiện được Quốc sư tới đây lúc nào, điều này làm cho nó cảm thấy hứng thú với vị Quốc sư hào sảng này, trước giờ nó chưa từng gặp trường hợp này, bình thường bất kể là ai, chỉ cần vào trong phạm vi năng lực cảm ứng của nó, nó đều cảm nhận được hơi thở của người đó, còn với vị Quốc sư này, nó lại không hề cảm nhận được.
“Ta tại sao lại không biết là ngươi đã vào đây? ” Vân Vũ Trạch nghiêng đầu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Quốc sư.
Cái gì?
Trừ bỏ Quốc sư, còn lại đều cảm thấy có chút mạc danh kì diệu nhìn Vân Vũ Trạch, hoàn toàn không hiểu Vân Vũ Trạch là có ý tứ gì.
(Mặc danh kì diệu : không hiểu, không rõ, chẳng biết tại sao).
“Sau này ngươi sẽ biết”. Quốc sư thần bí nói, đôi mắt tràn đầy hứng thú, tựa hồ muốn nhìn thấy tương lai của Vân Vũ Trạch.
“Ồ”Người được hỏi không phải phụ hoàng, nên nó không hỏi thêm nữa, nó không thích quả tìm hiểu, trao đổi vấn đề với người khác, hơn nữa người này cũng nói về sau nó sẽ biết.
“Xin hỏi Quốc sư đại nhân có chuyện gì quan trọng, Hoàng thượng hiện không có ở đây?” Tuyết cung kính hỏi Quốc sư.
“Ta tới đây không phải gặp Hoàng thượng mà là gặp tiểu điện hạ của các ngươi”. Quốc sư liền nói ra mục đích của mình, lão đương nhiên biết Hoàng thượng không có ở đây, lão tới đây là muốn mang Vân Vũ Trạch đi.