Huyết Oa Oa | Con Búp Bê Đẫm Máu

Chương 59: Chương 59: Tuần Phủ.




CHƯƠNG 59: TUẦN PHỦ.

Đêm khuya, trong phủ đô đốc đèn đuốc sáng trưng, một đội nhân mã im lặng tiến vào phủ đô đốc xa hoa, không bao lâu sau, sự thanh tĩnh của màn đêm bị phá vỡ, phủ đô đốc bắt đầu trở nên huyên náo.

“Người đang đứng dưới công đường là kẻ nào, sao dám ngang nhiên đả thương người khác?”

Sau khi về lại phủ, Lâm Quý Khiết sau khi bình tĩnh lại, quyết định che giấu sự tức giận của mình, hắn không sợ nhóm ba người này chạy trốn nên quyết định cứ từ từ thẩm vấn.

“Dân đen lớn mật, nhìn thấy đô đốc đại nhân còn không quỳ xuống”. Lâm Quý Khiết chưa nói, nhưng bọn thị vệ đã quen thói cáo mượn oai hùm bèn lên tiếng, không những vậy còn có mấy tên thị vệ bước lại gần ba người với ý định áp ba người quỳ xuống.

“Quỳ xuống?” Ngoại trừ phụ hoàng, ai dám bắt bọn họ phải quỳ chứ? Vân Tại Vũ nghĩ, cũng không thèm để ý tới tên thị vệ đang đưa tay về phía mình, vung tay xuất một chưởng, tên thị vệ liền bắn ra ngoài đại sảnh.

“A!..” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên lai không chỉ Vân Tại Vũ động thủ mà Vu Tắc cũng lạnh lùng bẻ gẫy cổ tay tên thị vệ vừa vươn tay về phía mình.

Vân Vũ Trạch không hề động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn tên thị vệ đang định vươn tay bắt lấy nó, nó quyết định nếu tay tên thị vệ này mà đụng vào người nó, thì hắn sẽ không chỉ đơn thuần là bị đánh bật ra xa hoặc bị bẻ gẫy cổ tay như thế kia thôi đâu, nó vốn không thích người khác động vào mình.

Tên thị vệ này vẻ mặt vốn đang đắc ý, bỗng nghe thấy bạn mình kêu la thảm thiết, mặt liền tái nhợt sợ hãi, rụt ngay tay lại, nhìn về phía Vân Vũ Trạch, liền phát hiện thấy Vân Vũ Trạch đang bình tĩnh nhìn mình, nga, không , là nhìn tay y, bộ dáng vừa như vô hại, lại vừa như muốn nói, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi.

Ngay lập tức, phủ đô đốc bỗng rơi vào trạng thái tĩnh lặng tới kì dị, ngay đến Lâm Quý Khiết cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tuy hắn biết rằng mấy người này dám bình thản theo hắn về phủ đô đốc, khẳng định bọn họ có thế lực đằng sau làm chỗ dựa, nhưng thật không ngờ mấy người bọn chúng dám rat ay với thủ hạ của hắn ngay tại đây.

“Thật to gan, dám đánh quan binh của triều đình, người đâu, trói bọn chúng lại cho ta”. Để bảo đảm an toàn của chính mình, Lâm Quý Khiết vội ra lệnh trói ba người lại, thật không có gì bảo đảm ba người này sẽ không ra tay với hắn.

“Dạ”.

“Hừ, Lâm đại nhân, ngươi cảm thấy ngươi ngồi trên cái ghế này quá lâu rồi nên muốn nhường cái ghế này cho người khác phải không?”. Vu Tắc không thèm đếm xỉa tới lũ quan binh đang lăm le xông tới mà lớn tiếng quát hỏi Lâm Quý Khiết, hừ cái lũ quan binh này chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi, hắn xử lí cái một.

“Ngươi…ngươi nói cái gì? Các người rốt cục là ai? Chẳng những dám công nhiên đả thương con ta, lại còn dám đả thương quan binh triều đình ngay trước mặt bản quan, các ngươi hẳn phải biết các ngươi làm như vậy là ngang nhiên chống lại triều đình, là tội chém đầu”. Nghe tiếng quát của Vu Tắc, Lâm Quý Khiết bị dọa đến đứng ngẩn ra một hồi, sau đó hắn khôi phục tinh thần, liền mở lời quát tháo dọa nạt.

Chết tiệt, bọn người này xem ra hoàn toàn không đơn giản a!

Sau một hồi bối rối, cuối cùng, Lâm Quý Khiết nhớ tới quý tử của mình hiện tại vẫn đang nằm trên giường, liền cố gắng áp chế cơn tức giận, mặc kệ bọn chúng là ai, hắn nhất định phải khiến bọn chúng trả cái giá thật là đắt, hắn nhất định phải báo thù cho con hắn.

“Chém đầu?” Đây là chuyện phải bị chém đầu sao? Vân Tại Vũ quay về phía Lâm Quý Khiết, le lưỡi làm mặt quỷ, trong bụng thầm nghĩ, chúng ta là ai chứ, trừ phụ hoàng ra, ai dám chém đầu chúng ta? Mà phụ hoàng sao có thể chém đầu hoàng nhi của mình chứ.

“Đúng, là tội chém đầu, nếu không muốn chết, hãy mau mau khai rõ lai lịch”. Lâm Quý Khiết nhìn thấy hành động lè lưỡi khiêu khích của Vân Tại Vũ có chút bối rối, liền tìm cho mình một con đường lui.

Trong ba người này, thì hai thiếu niên xem chừng là vô hại, vẻ như chưa trải qua mấy sự đời, trên người không có dung tục khí, y phục tuy mộc mạc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cao sang, khí chất cao quý toát ra quả thật không thể nghi ngờ, thoáng nhìn cũng có thể nhận thấy là xuất thân hoàn toàn không tầm thường. Còn Hắc y nam tử còn lại thì vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ không thể có gì có thể khiến hắn lay động, thoạt nhìn tựa như một tảng băng tĩnh lặng, kì thực ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, ánh mắt hắn lại sắc lạnh như băng.

Dù sao, ba người này xuất thân hoàn toàn không thể là thường dân bình thường được, người thiếu niên thoạt nhìn những tưởng vô hại kia chỉ cần phất tay một cái, vậy mà có thể hất một tráng đinh bắn ra xa, vậy cái người thiếu niên dung mạo tuyệt trần còn lại, nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng, hẳn là công lực cũng không hề thua kém, những người này, thoạt nhìn tưởng như người trong chốn giang hồ, nhưng kì thực cũng không phải, hắn quả thật không biết xếp ba người này vào loại thân phận nào.

Kì thực, người trong giang hồ không muốn dây dưa quan hệ với quan phủ, mà quan phủ cũng không muốn mắc mứu với người trong giới giang hồ, bởi bọn họ không bao giờ để ý tới luật lệ của triều đình, nếu làm bọn họ sinh khí, dù cho là mệnh quan của triều đình bọn họ vẫn xuống tay hạ sát.

“Ha hả, cho dù có đánh gẫy cái đầu ngươi thì cũng không ai dám chém đầu chúng ta đâu”. Vân Tại Vũ giọng nói tràn đầy ý tứ châm chọc cùng vẻ mặt tràn đầy khiêu khích nhìn Lâm Quý Khiết.

“Ngươi, các ngươi..”Lâm Quý Khiết thở phì phì tức giận nhìn ba người, cho dù là người trong giang hồ đối với hắn cũng rất là kính nể, tại sao hắn lại có thể bị coi thường tại ngay trong phủ của hắn.

Không cần biết nhóm người này là ai, cứ tống giam vào đại lao cái đã.

“Người đâu mang ba kẻ dân đen lớn mật này tống vào đại lao, ngày mai bản đại nhân sẽ tự mình thẩm vấn, hừ, nói không chừng bọn chúng là gián điệp của nước khác, giải đi, bản đại nhân phải chú ý mới được.” Lâm Quý Khiết tức đến muốn điên rồi, nhưng hắn không phải người cả giận mất khôn, trước khi điều tra rõ lí lịch của bọn chúng, hắn sẽ không động tới bọn chúng, thế nhưng trước mắt cứ tống bọn chúng vào đại lao để bọn chúng chịu khổ cái đã.

Hừ, cứ chậm rãi tra tấn các ngươi cái đã, chờ khi xác minh xong lai lịch của các ngươi rồi giết cũng chưa muộn.

“Dạ, đại nhân”. Đoạn, tất thảy thị vệ đều vây quanh ba người, bọn họ hoàn toàn không dám coi thường ba người này, chẳng phải vừa nãy ba người vừa bộc lộ chút thực lực đó sao? Thật sự không thể coi thường.

“Đại lao? Đã từng nghe qua nhưng chưa từng được thấy, thật muốn tới xem đại lao trông ra sao, đương nhiên, tuyệt đối là không phải bây giờ, bị người ta lôi xuống đại lao thì thật là mất mặt, cho dù là tới cũng phải là do bọn ta tự nguyện tới.” Thì thào nói xong, Vân Tại Vũ kéo Vân Vũ Trạch về phía mình để trách không cho mấy tên thị vệ chạm vào người Vân Vũ Trạch, hắn rất rõ Tiểu Vũ rất ghét người khác đụng vào mình, cũng không biết lát nữa Tiểu Vũ sẽ gây ra loại sự tình gì.

“Ta nói, Vu Tắc, ngươi còn đứng đó làm cái gì? Không thấy là bọn chúng muốn bắt chúng ta sao? ” Tức giận quắc mắt nhìn Vu Tắc quát một câu, sau đó Vân Tại Vũ vận động khí kình trong cơ thể mình, không cho mấy tên thị vệ lại gần.

Vu Tắc thở dài một tiếng, liếc về phía Vân Tại Vũ, vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười, thật là nhiều lời, không thấy Tiểu Vũ không thèm nói tiếng nào sao? Nghĩ đoạn, Vu Tắc vượt qua đám thị vệ, đi về phía Lâm Quý Khiết đang mải nghĩ ngợi sự tình.

“Ngươi….ngươi muốn làm gì? Người đâu, tên khốn ngươi đừng có lại đây, ngươi phải biết bản đại nhân chính là quan đô đốc của tỉnh này, nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của bản đại nhân…” Lâm Quý Khiết chưa kịp nói dứt lời, Vu Tắc đã tới trước mặt hắn, những tên thị vệ chạy tới bảo vệ chủ nhân đều bị Vu Tắc một cước đá văng, tuy rằng bọn chúng không chết nhưng cũng phải nằm liệt giường nửa tháng, xuống tay nặng hay nhẹ Vu Tắc không thèm để ý, có điều là người hầu cận Vân Ngự, hắn muốn để cho triều đình một chút mặt mũi.

Vu Tắc cũng không nói lời nào, chỉ lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu vàng, khối lệnh bài khiến Lâm Quý Khiết vốn đang run rẩy vì sợ Vu Tắc thiếu điều hôn mê.

Trời ạ! Này là…

Lâm Quý Khiết tưởng như có vật gì choảng thật mạnh vào đầu hắn, thật không ngờ a, ba nam tử trẻ tuổi này lại chính là tuần phủ đại nhân, sao có thể?

Tuy rằng không muốn tin, nhưng tất cả đều là sự thật, lệnh bài mà hắc nam tử cầm trên tay là lệnh bài của quan tuần phủ.

Xong rồi! Giờ khắc này Lâm Quý Khiết quả thật cảm thấy mình đã đi đời, sao lại như thế, hắn hoàn toàn không nhận được lệnh của triều đình, cũng không nghe các tỉnh thành khác báo là có quan tuần phủ đại nhân, tại sao quan tuần phủ lại không tới các tỉnh thành lớn mà lại cố tình tới cái tỉnh lí nhỏ bé của hắn? Chẳng lẽ là cố tình tới đây điều tra hắn?

“Lệnh cho bọn chúng lui ra đi”. Vu Tắc lạnh lùng nói.

“Dạ, dạ, đại nhân”. Lâm Quý Khiết quay về phía thị vệ của mình phất tay nói: “ Các ngươi lui xuống hết đi, sắp xếp chỗ ở cho ba vị đại nhân, mau quét tước phía Tây viện của phủ cho ta ”.

“Ngạch”. Tất cả thị vệ và Lâm Tiểu liền đứng ngốc lăng một hồi, bọn chúng thật không biết đại nhân của bọn chúng tự nhiên sao lại như vậy, chắc lẽ do Hắc y nam tử cưỡng ép đại nhân của bọn chúng sao?

“Dạ, đại nhân”. Tất cả thị vệ đều lui ra, tuy rằng chúng không rõ sự tình sao lại chuyển biến như vậy, nhưng chủ nhân của chúng đã ra lệnh, đương nhiên bọn chúng phải nghe, hơn nữa bọn chúng cũng không muốn chống lại ba người này, ba ngươi họ thật là những nhân vật đáng sợ a, bọn chúng dù muốn tới gần cũng không thể, chứ đừng nói là bắt bọn họ, vậy nên cho dù là ba người họ cưỡng ép đại nhân của chúng nghe lệnh, thì chúng cũng đâu có biện pháp ứng cứu, vậy nên tốt nhất là nghe theo lệnh của đại nhân đi.

“Hạ quant ham kiến tuần phủ đại nhân”. Mọi người vừa lui ra, Lâm Quý Khiết vội đứng dậy, hướng ba người quỳ lạy, thái độ vô cùng cung kính, hoàn toàn không giống lúc nãy.

“Ngươi đã biết tội?” Vu Tắc ngồi xuống ghế, chờ Vân Vũ Trạch và Vân Tại Vũ đi về phía mình rồi lãnh đạm hỏi Lâm Quý Khiết, thái độ lạnh băng hoàn toàn không rõ hỉ nộ.

“Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội”.

“Nếu đã biết tội, vậy ngươi thử nói ngươi mắc tội gì?” Vu Tắc thanh âm vẫn lãnh đạm như cũ, Vân Tại Vũ thì cúi đầu, phát ra tiếng cười khe khẽ, tựa hồ cảm thấy sự biến đổi thái độ của Lâm Quý Khiết vô cùng thú vị.

“Tội…tội ở…” Lâm Quý Khiết lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ hắn lại đi cung khai tất cả chuyện xấu mà hắn đã làm? Ngay cả những chuyện che giấu lừa gạt triều đình cũng nói ra?

“Hì hì, Lâm đại nhân, ngươi mau nói ra đi, chẳng lẽ ngươi không biết tội sao?” Vân Tại Vũ một tay khoác lên vai Vân Vũ Trạch, không quan tâm Vân Vũ Trạch hơi nhíu mày, hi hi ha ha cười nói, thật không có chút phong thái nào của một hoàng tử hết.

“Hạ quan…hạ quan không…” Lâm Quý Khiết trong bụng bắt đầu than khổ nha, hắn lầm bẩm chửi rủa đứa con hắn thật không biết sống chết dám trêu chọc ba đại thần triều đình, phải biết rằng hắn tham ô rất nhiều, nếu để tuần thủ biết được, hắn chỉ có nước bay đầu.

“Vừa nói mình biết tội, giờ lại nói mình không biết phạm tội gì, Lâm Quý Khiết, ngươi định lừa gạt bản quan sao?” Vu Tắc lạnh lùng nói, bộ dáng khuôn mặt quả thật giống một vị đại quan, tuy Vu Tắc chưa từng làm quan, nhưng đi theo Vân Ngự suốt mười năm trời, đương nhiên giờ muốn ra dáng một vị đại quan thật không thể làm khó được hắn.

“Không, không, hạ quan biết tội, hạ quan quản giáo nhi tử không chu toàn, khiến Nhân nhi ở bên ngoài gây chuyện”. Lâm Quý Khiết chỉ có thể nói như vậy, bắt bọn họ là vì con trai hắn, hiện giờ mang lí do này ra nói thật cũng hợp lẽ.

“Chỉ có như vậy thôi sao?” Vân Tại Vũ cũng xen vào hỏi, Vân Tại Vũ cố gắng đưa ra một bộ mặt thật nghiêm trang, uy nghi, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp như búp bê lại phản lại hắn, khuôn mặt này khiến cho người ta không những không cảm thấy chút uy nghi nào mà còn khiến người ta buồn cười.

“Dạ, đúng vậy”. Lâm Quý Khiết cúi đầu nói, không dám nhìn về phía ba người nhóm Vân Vũ Trạch, hắn chỉ hi vọng có thể che giấu được tội lỗi thật sự.

“Hắn đang nói dối”. Vân Vũ Trạch nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng nhìn bỗng lên tiếng, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Lâm Quý Khiết, đương nhiên dù Vân Vũ Trạch không nói, Vu Tắc và Vân Tại Vũ cũng biết Lâm Quý Khiết nói dối, Vân Vũ Trạch mải quan sát hơi thở của Lâm Quý Khiết, không biết việc đó nên mới lên tiếng.

“Hạ quan…hạ quan không dám nói sai, thỉnh đại nhân minh tra”. Lâm Quý Khiết nghe Vân Vũ Trạch nói thế tim liền giật nảy lên, hết sức kinh hồn táng đảm, trong lòng vô cùng hận người thiếu niên nãy giờ không lên tiếng, thế nhưng mở miệng liền khiến người khác kinh sợ. Vốn hắn tưởng người thiếu niên ít nói này dễ dàng bị hắn khinh dễ, thật không ngờ…

“Vậy sao? Được lắm, bản quan sẽ tra rõ”. Vu Tắc chậm rãi nói, cũng không thèm nhìn bản mặt đáng ghét của Lâm Quý Khiết, “như vậy thỉnh Lâm đại nhân đưa bản quan đi nghỉ ngơi, bản quan sẽ ở đây vài ngày”.

“Dạ, dạ, đại nhân, thỉnh”. Lâm Quý Khiết cung kính xoay người đứng dậy, tự mình đưa ba người tới Tây viện…

[Bùm ….bùm]

“Đáng chết, đáng giận”. Sauk hi đưa nhóm Vu Tắc tới Tây viện, Lâm Quý Khiết không trở về phòng nghỉ ngơi mà ngồi lại thư phòng của hắn. Lúc này Lâm Quý Khiết đang đập phá tất cả những gì có thể đập phá được hòng phát tiết cơn giận của mình, cuối cùng, hắn ngồi xuống suy ngẫm.

Ngồi cạnh chiếc bàn, vật duy nhất trong phòng không bị phá hỏng, Lâm Quý Khiết nhắm mắt lại, theo dòng suy nghĩ: Trong ba người đó, xem ra Hắc y nam tử chính là tuần phủ đại nhân, còn hai thiếu niên kia, khí chất còn cao quý hơn cả tuần phủ đại nhân, tuyệt đối không phải là thủ hạ của tuần phủ đại nhân, bọn họ cũng không có vẻ tôn kính quan tuần phủ mà ngược lại còn vui đùa ầm ĩ với vị tuần phủ lạnh như băng này, xem ra thân phận nhất định không đơn giản, vậy hai thiếu niên này rốt cục là ai?

Từ từ, phải chăng là…

Nghĩ một lúc, Lâm Quý Khiết loại trừ chủ nhân của hắn ra, chê cười, chủ nhân của hắn sao hắn lại không biết, sau đó hắn lại loại trừ thêm người nữa, người kia coi ra cũng có một chút giao hảo với hắn, chẳng lẽ hai người này chính là hai anh em sinh đôi kia? Không thể, tuy hắn chưa từng gặp mặt, nhưng hắn nghe nói hai anh em sinh đôi đó giống nhau như hai giọt nước, hai thiếu niên này tuy dung mạo tuyệt luân, nhưng khuôn mặt không giống nhau, vậy chắc chắn không phải hai anh em sinh đôi kia, nói vậy chỉ còn có thể là…

Nghe nói, hai người ấy được sủng ái vô cùng, một người tính tình phóng khoáng nghịch ngợm, khuôn mặt đáng yêu như búp bê, toàn thân không có chút uy nghiêm, còn người kia, tính tình rất trầm tĩnh, ít nói, cũng không thích tranh đoạt với các huynh đệ, tướng mạo lại xuất trần như tiên tử, khí chất trong sáng thanh khiết nhưng lạnh lùng.

Xem ra hai thiếu niên này chính là hai người ấy, thế nhưng hiện tại tình hình đang rất lộn xộn, sao bọn họ lại ra khỏi cung? Có mục đích gì? Vậy…

Đột nhiên nghĩ tới đứa con của mình, Lâm Quý Khiết lại một trận căm tức, một lúc sau, ánh mắt hắn chợt ẩn chứa sự mưu mô hiểm độc, hắn nở nụ cười thỏa mãn tựa như đã nghĩ ra được quỷ kế gì.

Hắc hắc, phải báo cho chủ nhân của hắn biết chuyện bọn họ ra ngoài cùng mới được, hắn không thể đối phó với bọn họ, nhưng chủ nhân của hắn thì có thể.

Nghĩ tới đây, Lâm Quý Khiết liền cầm bút viết lên giấy.

Không lâu sau đó, một con bồ câu trắng bay ra từ phủ đô đốc, hướng về phía kinh thành, liền đó, một bóng người áo đen liền theo sau bồ câu, thoắt cái đã biến mất.

…………

“Đường chủ”.

“Giám sát phủ đô đốc, nếu thấy người nào từ Tử Vận thành tới phủ đô đốc, không cần biết là ai, trực tiếp bắt giữ cho ta”. Lấy ra bức thư trên con bồ câu trắng đã chết, Hắc y nam tử lạnh lùng bóp nát bức thư.

“Dạ”.

Lâm Quý Khiết a Lâm Quý Khiết, dám có lá gan giở trò sau lưng hắn, thật sự không biết sống chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.