Huyết Phách - Phần Thượng Trung

Chương 5: Chương 5




Từ sau khi biết Lạc Vũ, lần đầu tiên trong đời y nếm thử tư vị được người khác cưng chiều.

Đương nhiên mẫu thân rất yêu thương y, nhưng với hoàn cảnh của y lúc nhỏ cũng không thể cưng chiều được đến loại trình độ đó.

Mặc dù có đôi lúc sẽ cảm thấy quan tâm quá mức rất phiền toái, bởi vì y đã quen tự chiếu cố bản thân rồi, cho nên ngay cả chuyện ăn mặc ngủ nghỉ cũng bị phàn nàn cả buổi thì sẽ có xúc động muốn làm cho người kia ngậm miệng.

Y biết rõ tắm nước suối rất lạnh, nhưng từ khi y bắt đầu có ký ức, chưa từng được tắm nước nóng, cũng không cảm thấy mùa đông tắm nước suối có cái gì không đúng.

“Phượng Nhi, ngươi còn dám mùa đông lại ra suối tắm thử xem!” Trác Lạc Vũ hiếm khi tức giận, hai tay vội vàng cầm khăn lông đem Lôi Minh Phượng bao lại.

“Bằng không thì tắm ở đâu? Không phải ngươi muốn ta cả mùa đông cũng không được tắm rửa đi?” Nhíu mày, hạ quyết tâm không thể nghe hắn nói mà thật sự không tắm rửa được.

“… Ngươi có thể bảo ta sai người giúp ngươi nấu nước.”

“Ngươi muốn nấu chín ta sao?”

“…”

Tức giận trong nháy mắt tiêu tan hết, nam nhân trẻ tuổi bất đắc dĩ nghi hoặc nhìn vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ vì chuyện tắm rửa bị cắt ngang của y, cẩn thận hỏi:

“Phượng Nhi, ngươi chưa từng tắm nước nóng sao?”

“… Tắm nước nóng thú vị lắm sao?”

Y nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trác Lạc Vũ trở nên rất kỳ quái, nhưng y không có tâm tình để ý đến phản ứng của hắn, vì vậy không đoán ra đại biểu hàm ý gì.

Chủ đề chấm dứt, y bị bắt trở về phòng mặc quần áo, không kịp kháng nghị lại bị kéo lên ngựa, một khắc đồng hộ giục ngựa chạy như điên, cuối cùng đi đến một ngọn núi.

“Ngươi dẫn ta lên núi làm gì? Trời đã tối rồi…” Cố tình bức y cùng cưỡi một con ngựa, hại y nhiều lần thậm chí nghĩ đem người phía sau tiêu diệt.

“Lên núi sẽ biết.” Khẩu khí của hắn rất khó chịu.

Đáng ghét, tức giận cái gì? Nếu chọc giận y y liền trực tiếp làm thịt… không đúng, dù sao hắn vẫn luốn đối với y không tệ lắm, nói như thế nào cũng không nên giết hắn a.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, y nhìn thấy giữa sườn núi có một tiểu sơn trang, đó chính là nơi hắn muốn dẫn y đến sao?

Xuống ngựa, Trác Lạc Vũ thuận miệng phân phó người hầu chuẩn bị bữa tối, sau đó dẫn y đi ra hậu viện.

Kiến trúc của nhà giàu chính là phức tạp, ngay cả tiểu sơn trang cũng muốn rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng.

“Ngươi định đem ta đi chôn sao?” Càng đi càng vắng vẻ.

“Ta còn muốn đem ngươi chết chìm kia.” Dở khóc dở cười đáp lại.

Ai, quái nhân này, tâm tình lại tốt rồi sao?

Bọn họ đi vào một đình viện, trong nội viện rất kì quái, có một bức tường bằng gỗ bao xung quanh, không có mái, nhưng ở bên ngoài cũng không nhìn vào được.

Trác Lạc Vũ đi lên trước, đẩy cánh cửa gỗ ra, một cỗ nhiệt khí mang theo mùi vị kì quái xông đến trước mặt, Lôi Minh Phượng cảnh giác nín thở, sau đó phát hiện cổ trong cơ thể không có phản ứng, xác định cái mùi này không có độc mới thả lỏng một chút.

“Phượng Nhi, vào đây.”

Hắn ở bên trong vừa gọi vừa châm lên một ngọn đèn.

Lôi Minh Phượng trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, ngó trái ngó phải, chậm rì tới gần cửa gỗ.

Trong tiết trời mùa đông, nhiệt độ này thật sự rất thoải mái.

Bên trong tường gỗ là một cái ao, nước trong ao bốc hơi nóng, không gian tràn ngập sương trắng nhàn nhạt.

“Đây là suối nước nóng, mùa đông ngâm mình rất thoải mái, xuống đi, ta giúp ngươi đem y phục tới.”

Trác Lạc Vũ mỉm cười, xoa xoa đầu y.

“A.” Lấy tay thử nhúng vào trong nước, y do dự không biết có nên xuống hay không.

Đã quen tắm rửa nước lạnh, dòng nước ấm áp này khiến cho y có chút lo lắng sẽ bị phỏng.

Nhưng, thứ nhất y không nghĩ rằng Trác Lạc Vũ sẽ hại mình, thứ hai y cũng không cho là mình có thể vụng về đến mức bị luộc chín, vì vậy sau khi Trác Lạc Vũ đi khỏi, y tò mò cởi y phục bước xuống.

Ban đầu có chút giật mình vì độ nóng của nước, sau đó quen dần, thoải mái đến mức làm cho y thỏa mãn thở ra.

Mùa đông tắm nước lạnh dù sao cũng làm cho những vết thương cũ trên người y rất khó chịu, hiện tại ngâm mình trong nước nóng khiến cho các cơ bắp đều buông lỏng, những vết thương cũ dường như cũng không còn đau đớn nữa.

“Thích quá…” Muốn nói với Lạc Vũ y ở bên này…

Nhưng bởi vì ngâm nước khiến cho hồng sa trên mặt y ướt sũng dính bết vào da thịt, làm y rất khó chịu.

Do dự một chút, vẫn là đem hồng sa tháo xuống, hít sâu một hơi, toàn bộ thân thể chìm vào trong ao, qua thời gian một nén nhang mới trồi lên mặt nước.

“Phượng Nhi…” Thanh âm do dự có chút kinh ngạc khiến cho y giật mình hoảng sợ.

Không xong, chìm trong nước ngược lại khiến cho y không thể nghe thấy tiếng bước chân vô cùng nhẹ cùng thanh âm của Trác Lại Vũ.

Một tay nắm lấy hồng sa muốn đeo lên mặt, rồi lại chú ý tới trong ao có một vệt nước màu đen, vì ao có cửa thoát nước nên cho tới bây giờ y mới chú ý tới.

Vội vàng nắm lấy mái tóc dài sau lưng, mái tóc nguyên bản dùng thuốc nhuộm màu đen đã khôi phục màu đỏ rực.

Bị nhìn thấy!

Khẽ thở dốc, tuy rằng ngâm mình trong nước nóng nhưng lại cảm thấy trong lòng rét run.

Y không biết, y không nghĩ tới nước nóng sẽ làm trôi đi thuốc nhuộm… Phải làm sao đây?!

Y cảm giác thời gian đột nhiên trôi qua thật chậm, căng thẳng trầm mặc, ấm áp đang dần dần biến mất.

Y buông tay để cho mảnh hồng sa chìm xuống đáy ao, cảm giác như tâm y cũng chìm theo vào hắc ám.

“… Bị phát hiện rồi cũng không còn cách nào khác.” Giương lên khóe môi, y dứt khoát quay đầu đối mặt với người y không muốn nhìn thấy nhất trong lúc này.

Trác Lạc Vũ trên mặt không biểu tình, trừng mắt nhìn y, trong con ngươi là vô số tình tự phức tạp, vẫn không nói gì.

Quả nhiên… Ngoại trừ mẫu thân cùng thập đại ác nhân ra, không ai có thể không để ý đến thân thể màu huyết tinh này của y…

“Ta mặc quần áo rồi đi ngay.”

Rũ mắt che giấu đi chút cô đơn trong lòng, y đưa tay nhặt lên y phục vừa trượt khỏi tay Trác Lạc Vũ rơi xuống đất.

Vừa mới chạm đến một góc vải thì cổ tay đã bị ngăn chặn.

Nam nhân trước mặt quỳ xuống, một tay đè lên bàn tay y, một tay nâng cằm y lên, ngưng mắt nhìn đôi đồng tử đỏ ngầu của y.

Y bất an muốn giãy giụa, bởi vì y không thích đôi mắt dị sắc của mình bị trông thấy, cũng không muốn người khác dùng khuôn mặt ngờ vực sợ hãi đối với mình.

“Rất đẹp…” Thanh âm khẽ thì thầm bên tai khiến cho y ngừng giãy giụa, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên trán, sau đó rơi lên khóe mắt y.

Hắn… vừa mới nói cái gì?

Không phải là ghê tởm, không phải là yêu quái… mà là xinh đẹp…?!

Quá mức kinh ngạc khiến cho y không cách nào phản ứng lại, mặc cho hai cánh tay của hắn ôm chặt lấy y, cảm giác nước trên người đang dần thấm ướt y phục.

Đúng, là nước còn đọng trên người làm ướt y phục, tuyệt đối không thể nào là nước mắt… Từ khi y bắt đầu có ký ức, thậm chí ngay cả thời điểm mẫu thân chết đi y cũng không khóc…

“Phượng Nhi, ngươi như thế này thật sự rất giống Phượng Hoàng, mái tóc (*) này đẹp quá.” Y không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng thanh âm hàm tiếu mơ hồ bên tai, có yêu thương, cũng có cưng chiều, hắn giống như mẫu thân trong trí nhớ dùng lực đạo ôn nhu vuốt ve mái tóc màu diễm hồng.

(*) nguyên gốc là vũ mao, dịch ra là lông chim, nhưng mà mình thấy ý anh Vũ chính là khen mái tóc em Phượng nên mới để là mái tóc a.

* hàm tiếu: có ý cười, ngậm cười.

“Ta… ta là Huyết…”

“Xuỵt,” Hắn cắt ngang lời nói bất an của y, “Ngươi là Phượng Nhi của ta, ngoại trừ điều đó, thì không phải là ai hết.”

Y sững sờ nhìn hắn, nghe hắn cường thế nói ra, không cách nào đáp lại.

“Đã nhìn thấy huyết phách chưa? Huyết sắc hổ phách, là loại bảo thạch vô cùng xinh đẹp, màu sắc rất giống ánh mắt ngươi, lần sau ta sẽ tặng cho ngươi một viên được không?” Thanh âm khàn khàn ôn nhu trầm thấp quẩn quanh bên tai.

Danh xưng của y đồng âm với tên bảo thạch, trong mắt người kia, lại là xinh đẹp…

Nụ hôn trân trọng mà ôn nhu, như mang theo chút mùi vị huyết tinh, giữa môi lưỡi giao triền lại nếm ra một chút ngọt ngào.

“Rào ào ào!”

Nước ấm đổ xuống sau lưng, Huyết Phách chấn động, đột nhiên hoàn hồn

Y lại đang ngẩn người sao? Gần đây luôn nhớ lại sự tình trước kia… Đôi môi đỏ mọng kéo lên một nụ cười đắng chát, y chậm rãi nhắm mắt lại.

“Chủ nhân?” Thanh âm của Vân Phi có chút do dự.

“Không sao, ta chỉ nghĩ đến một số chuyện đã qua.”

Đứng dậy để cho Vân Phi giúp mình lau khô thân thể, mặc xong quần áo, một mình trở về phòng ngủ, tắt đèn.

Nằm trên giường, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.

Có đôi khi y rất hoang mang, người kia rốt cuộc là từ khi nào thì biết được y chính là “Huyết Phách”? Là ngay từ lúc bắt đầu đã biết hay là về sau mới biết được?

Những lời hắn nói ra, câu nào là thật, câu nào là giả?

Tất cả ôn nhu cùng yêu thương say đắm trước kia, có thật sự tồn tại hay không?

Muốn hỏi, có lẽ chỉ là muốn biết rõ mình rốt cục có từng được yêu… Nhưng mà cho tới bây giờ, đáp án chắc chắn sẽ là không, cũng đã không còn quan trọng nữa.

“Tiểu Long, tới đây.” Nhẹ giọng khẽ gọi, để cho sủng vật chui vào trong ngực, cảm giác lành lạnh làm cho y bình tĩnh lại.

Không nên chần chờ, không nên lưu luyến, cứ để cho tất cả chấm dứt đi… Y biết rất rõ nên làm như thế nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ nhớ tới.

“Ha ha.” Bật cười tự giễu, y nhắm mắt lại mặc kệ cho hắc ám cắn nuốt toàn bộ thần thức.

Từ khi biết “Huyết Ma Tôn” Huyết Phách không tiêu phí tâm tư lùng bắt phản đồ, ngược lại đem mũi nhọn chĩa vào Lĩnh Nam Trần gia, không ít võ lâm cao thủ đã lần lượt tìm đến cứu viện.

Bọn họ vào thời khắc đứng giữa ranh giới của sự nghèo khổ cùng cực đã nhận được sự giúp đỡ của Trần gia, thật tâm cùng Trần lão gia tương xưng huynh đệ. Tuy rằng lý do trợ giúp Trần gia không giống nhau, thân phận cũng đen trắng hỗn tạp, nhưng không hẹn mà cùng, bọn họ đều hy vọng có thể trợ giúp Trần gia, không để cho Huyết Phách tiếp tục hung hăng càn quấy nữa.

Theo lý mà nói, có nhiều cao thủ khắp nơi tề tựu như vậy, cho dù không đến mức phải đi đường vòng, thì ít nhất cũng nên xem xét tình suy nghĩ chút đối sách.

Thế nhưng, Huyết Phách chính là một kẻ xảo trá, thận trọng dè dặt nhưng lại thích đùa bỡn nhân tâm đấy.

Y biết rõ trong đám người này rất nhiều người thuộc các bang phái đứng đầu, bởi vì không ai phục ai nên nhân thủ bố trí rất sơ sài, số ít khác thì không liên quan đến các môn phái, cộng thêm người của Trần gia rất đông, sẽ không ai bận tâm đến từng ngóc ngách bên trong đại trạch Trần gia.

Vì thế, y chẳng những không cần suy tính né tránh mũi nhọn chĩa vào mình, ngược lại thừa dịp bọn họ chưa ổn định mà xuất kích, sử dụng liên hoàn kế, lợi dụng nhược điểm nhân tâm, nhân lúc đám gia phó lơ là, bắt đi con trai duy nhất của Trần gia đời thứ ba, thậm chí kiêu ngạo đến mức dùng máu tươi để lại trên bức tường trắng xóa dòng chữ bái thiếp.

* bái thiếp: chào hỏi, thăm hỏi.

Hành động này không nghi ngờ gì nữa, chính là một cái tát vang dội giáng xuống mặt các anh hùng hảo hán, cũng để cho bọn biết rõ hậu quả của việc nghi kỵ lẫn nhau, chính là thiếu niên chưa đủ mười lăm tuổi, luôn dùng ánh mắt kính ngưỡng sùng bái nhìn bọn họ, hôm nay lâm vào hiểm cảnh, không rõ sinh tử, mà bọn họ một chút khí phách cũng không có.

Từ khi thành danh đến nay, bọn họ chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nhưng người từ trong sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của bọn họ bị mang đi cũng là sự thật.

Sau khi sự tình phát sinh, bầu không khí trong Trần gia vốn đã căng thẳng càng thêm ảm đạm.

“Trần lão gia, việc này là do Chu Chính ta hành sự bất cẩn, cho dù phải liều cái mạng này ta cũng sẽ đem tiểu công tử bình an trở về!”

Chu Chính vô cùng bực bội, khuôn mặt râu ria rậm rạp trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên cổ di động, thiếu điều bị Huyết Phách làm cho tức giận đến xuất huyết não.

Lôi Đình bảo của hắn độc bá một phương, vậy mà vừa chạy đến Lĩnh Nam trợ giúp bằng hữu có ân cứu mạng với mình thì lại để con người ta bị bắt đi, hắn quả thực có xúc động muốn một đao đem đầu mình chém đứt.

“Chu bảo chủ, ngươi đừng nói như vậy, tất cả mọi người đã vì Trần gia ta mà tận tâm tận lực rồi, đều do tên ma đầu kia quá mức xảo trá, cái này… theo các vị, tôn nhi của lão phu… có còn hy vọng cứu được không?” Trần lão thái gia lo lắng, sắc mặt sầu thảm xám ngoét hỏi.

Lời này nói ra hàm ý thông cảm, nhưng trên mặt mọi người đều đỏ bừng.

Nếu như không phải bọn hắn đông đề phòng tây đề phòng, từng người đều nghi kị, âm thầm tranh chấp lẫn nhau, không ai chịu nghe theo sắp xếp của ai, dẫn đến để lộ ra sơ hở lớn, thì tên ma đầu Huyết Phách kia có bản lĩnh thông thiên cũng không thể trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ của bọn họ bắt người đi được.

Nhưng ngàn vàng cũng không mua được cái sớm biết như vậy, cho dù bây giờ bọn họ có hối hận như thế nào cũng đều vô dụng.

Đối mặt với câu hỏi bất an của Trần lão thái gia, nhiều người trong số họ từng là nhân vật tiếng tăm lững lẫy trên giang hồ, cũng không dám khẳng định, bởi vì kẻ kia chính là Huyết Phách.

Huyết Phách quỷ quyệt khó lường, Huyết Phách âm hiểm xảo trá, Huyết Phách âm tình bất định… Trải qua hơn ba năm đầy rẫy những sự việc đẫm máu đã cho bọn họ biết rõ một điều, bất cứ nơi nào Huyết Phách xuất hiện, nhất định sẽ chết không ít người.

Ma đầu thị huyết như vậy, có khả năng hao tâm tổn trí bắt cóc một thiếu niên mà không lấy đi tính mệnh của hắn sao?

Không khí ngưng trọng.

Sự tuyệt vọng trong mắt Trần lão thái gia theo thời gian trôi qua, trong sự trầm mặc của mọi người, càng lúc càng đậm, trong tai chỉ nghe thấy tiếng con dâu khóc lóc từ sau phòng truyền đến, mơ hồ còn có thể nghe thấy… tiếng tôn tử kêu cứu.

Vì sao lão lại không để ý đến hài tử hiếu động hoạt bát kia chứ? Vấn đề này, hiện tại cho dù có hỏi một ngàn lần thì cũng không có khả năng có đáp án, thế nhưng lão không nhịn được lần nữa lại tự vấn chính mình.

“Trần lão thái gia, hiện tại còn quá sớm để hết hy vọng.”

Lên tiếng chính là một trong hai người vừa đi vào đại sảnh.

“Hàn Thất gia, lời này của ngươi là sao?”

Hàn Thất, Bắc Hải Thất Cuồng lão thất, ân sư của hắn khi xưa chịu ân huệ của Trần gia, vì vậy nghe nói Trần gia gặp nạn, Bắc Hải Thất Cuồng xưa nay không quan tâm thế sự võ lâm Trung Nguyên đành hợp lực đem tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất cũng là người có tư chất võ công cao nhất đá ra vì “Vi sư báo ân”.

Vì thân phân sư phụ của Bắc Hải Thất Cuồng cao đến dọa người, ngay cả cao tăng Thiếu Lâm tự cũng phải gọi một tiếng sư thúc tổ, nghĩ đến thân phận của mình so với một đống lão hòa thượng còn cao hơn, hôm nay Hàn Thất khí suất tự tại hắn thật muốn mắng lão sư phụ nhà mình một câu lão yêu quái bất tử, tuy rằng ân sư hiện tại đã qua đời.

Đối mặt với loại “khốn cảnh” này, Hàn Thất trong lòng liều mạng mắng chửi sáu vị sư huynh sư tỷ không có nghĩa khí của hắn, thuận tiện kêu gào sư phụ “Họa hại di thiên niên”, không dưng lại đi thiếu một cái ân tình, hại kẻ làm đệ tử như hắn vốn nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại lại phải hao phí thanh xuân vào mấy thứ tranh đấu trong võ lâm.

* Họa hại di thiên niên: tai hoạ lưu ngàn năm; nhàn vân dã hạc: thảnh thơi nhàn rỗi, tự do tự tại.

Thế nhưng chửi bới là một chuyện, có thể quật thi thể sư phụ lên mà đánh roi hay không lại là chuyện khác, vì vậy Hàn Thất chỉ dám lẩm bẩm chửi trong miệng, còn rất cam chịu số phận, một đường từ Bắc Hải ngàn dặm xa xôi chạy đến Lĩnh Nam.

Bất quá, chạy tới là chạy tới, nhưng hắn chẳng muốn xã giao, chán ghét tâng bốc lẫn nhau, cũng không thích khách sáo. Hầu hết người trong võ lâm Trung Nguyên đều gọi hắn một tiếng “Hàn Thất gia”, hắn thà rằng tiên sư bà ngoại nhà nó chứ làm cái đại gia, cũng không muốn bị một đống lão tiền bối tuổi xấp xỉ ông nội hắn kêu sư thúc sư thúc!

Hắn cũng là trong lúc tác chiến ở tiền viện thì phát hiện trong hậu viện có một bóng người, chỉ có điều lúc phát hiện ra thì cũng đã không kịp rồi, hộ vệ bị độc chết bốn người, thiếp thân đi theo Trần gia tiểu công tử chết thảm, trên tường để lại tám chữ viết bằng máu tươi “nợ máu trả máu, không chết không thôi”.

Sau đó, trong lúc tất cả nhân thủ võ lâm đều quay về đại sảnh than thở, chỉ có hai người lưu lại hậu viện.

Một người chính là Hàn Thất, một người khác, là trang chủ Trác thị sơn trang, Trác Lạc Vũ.

Lúc này, nghe được câu hỏi của Trần lão thái gia, Hàn Thất lập tức đem quả bóng đá sang cho nam nhân đã cũng mình nghiên cứu nửa ngày.

“Hỏi ta, chẳng bằng hỏi hắn đi.”

Mọi người lúc này mới chú ý tới, trong tay Trác Lạc Vũ có một lá thư dính đầy bụi đất cùng máu tươi.

“Cái này giống như chiến thư, bên trong nói rõ nếu muốn cứu tiểu công tử, ba ngày sau hẹn gặp tại bát tiên đình ngoài ba dặm về phía đông, nếu như trước thời gian đó có người hành động, tính mạng của tiểu công tử tuyệt đối khó giữ được.” Hắn nói xong, đem lá thư trong tay đưa cho Trần lão thái gia.

* chiến thư: thư khiêu chiến.

“Trác trang chủ, thư này phát hiện ở đâu?” Chu Chính gấp gáp truy vấn.

“Bên dưới thi thể.” Trả lời là Hàn Thất, “Hắn nghiên cứu hiện trường tìm ra dấu vết đấy.”

Trác Lạc Vũ trầm mặc, không để ý ánh mắt của mọi người đang chăm chú nhìn mình, ngồi xuống chiếc ghế hạ nhân vừa đưa đến.

Mọi người bắt đầu thảo luận, hắn cũng hạ mắt, trầm mặc.

Những năm gần đây, hắn càng lúc càng ít nói, hai đầu lông mày cũng càng lúc càng nặng trĩu, tình cảm trong đôi mắt đen kịt thâm sâu càng lúc càng được che giấu kỹ hơn, nhất là sau khi người của Trác gia bởi vì ngũ đại thế gia mà đắc tội với triều đình, bị giam vào ngục, sau đó thì bị Huyết Phách hạ độc giết chết trong ngục, tựa hồ không có ai còn trông thấy hắn cười nữa.

Chú ý tới hắn tựa hồ đem bản thân ngăn cách với mọi người, Hàn Thất cảm thấy hứng thú dõi theo hắn, vất vả nhớ lại tin tức trong võ lâm Trung Nguyên mà lục tỷ đam mê sưu tầm tư liệu của hắn truyền thụ cho.

Kỳ thật điều này cũng không khó, bởi vì Trác Lạc Vũ ở võ lâm Trung Nguyên có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng, nổi danh không chỉ vì hắn xuất thân từ ngũ đại thế gia Trác gia, thậm chí đã từng có thể trở thành người lãnh đạo ngũ đại thế gia đời thứ hai, nhưng ngay trong lúc tương lai của hắn đang rộng mở, vẻn vẹn hai mươi ba tuổi liền tuyên cáo võ lâm thoát ly Trác gia tự lập, từ bỏ quyền thừa kế Trác gia, một mình đến Giang Nam Trường Sa xa xôi, thành lập Trác biệt sơn trang.

Có người nói hắn quá khinh cuồng, có người đoán hắn phạm gia quy bị đuổi đi, lại có người cười hắn không biết tốt xấu. Thế nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hắn, chỉ trong hai năm đã tạo dựng lên thành tựu thuộc về hắn, trong giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, chuyên quản chuyện bất bình. Thoát ly hào quang của ngũ đại thế gia, thanh danh của hắn không hề giảm ngược lại không ngừng tăng lên, ẩn ẩn trở thành hậu bối nổi bật nhất.

Cũng không ngừng tăng lên, còn có giá trị con người hắn, bao nhiêu khuê nữ coi trọng hắn, bao nhiêu võ lâm tiền bối hy vọng hắn làm rể hiền, mấy năm liền không biết bà mối đã đạp hỏng bao nhiêu cánh cửa của Trác biệt sơn trang, nhưng không một lần tìm được hắn. Không có ai biết hắn vì cái gì trải qua nhiều năm không ngừng bôn tẩu trong võ lâm Trung Nguyên rộng lớn.

Rồi sau đó “Huyết Ma Tôn” Huyết Phách sau khi thập đại ác nhân chết, thành lập tà đạo liên minh, tuyên chiến với chính đạo, lúc này Trác Lạc Vũ mới thường xuyên tiếp xúc với nhân sĩ chính đạo hơn.

Theo võ lâm đẫm máu ngày càng nghiêm trọng, Liễu Lục Dương, Bạch Ngạn Hải vốn là hai cao thủ có thể nương nhờ lại lần lượt thoái ẩn, cho dù bị đuổi khỏi môn phái nhưng trọng trách rơi xuống vai Trác Lạc Vũ càng ngày càng nặng…

“A…” hắn lấy cùi trỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy người ngồi bên cạnh.

Trác Lạc Vũ đang trầm tư tựa hồ bị quấy nhiễu, dùng ánh mắt hoang mang nhìn lại hắn.

“Hàn Thất gia?”

“Nhân lúc bọn họ vẫn còn thảo luận, ngươi không ngại trả lời ta mấy vấn đề chứ?” Hàn Thất lộ ra một cái răng nanh, thân mật cười hỏi.

“Nếu như ta có thể trả lời.”

“Lúc trước ở hậu viện, ngươi có nói một câu, trò chơi vẫn chưa kết thúc là có ý gì?” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trác Lạc Vũ, hắn nhún vai xin lỗi, “Thật có lỗi a, nhĩ lực ta rất tốt, vì vậy nên ngươi lẩm bẩm ta cũng nghe rất rõ.”

“…” Trác Lạc Vũ mở miệng, dừng một chút mới nói nhỏ, “Chính là ý tứ trong lời nói a, y chẳng qua chỉ sắp đặt một chút, có lẽ phản ứng của chúng ta đều nằm trong dự đoán của y…”

Khuôn mặt hắn rất thích hợp với dáng vẻ hứng phấn, nhưng không biết vì cái gì chỉ còn lại mệt mỏi nặng trĩu, Hàn Thất nghĩ.

“Y trong lời nói của ngươi, chính là Huyết Ma Tôn sao?”

“Không sai, chính là Huyết Phách…” Khẽ nắm chặt chén trà trong lòng bàn tay, Trác Lạc Vũ sau khi phát hiện ra hành động tác của mình, khóe môi đắng chát giật nhẹ, mới từ từ buông lỏng tay ra.

“Tâm kế của y thật sự biến hóa khó lường? Dựa theo niên kỷ tính ra, y cũng không quá mười chín tuổi đi?”

Thiếu niên nhược quán thật đúng chỉ bằng kế hoạch của bản thân mà trong ba năm cơ hồ đem võ lâm Trung Nguyên lật đổ sao?

* nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.

Tin tức của lục tỷ ở phương diện này rất yếu, bởi vì khoảng cách đến Bắc Hải quá xa, người bình thường đâu có ai để tâm đến những thứ này a?

“Y năm nay có lẽ là hai mươi mốt.”

“Không phải nói thập đại ác nhân thu nhận bốn hài đồng ba tuổi làm đệ tử sao, dựa theo thời gian tính ra, bốn người bọn họ có lẽ năm nay đều khoảng chừng mười chín tuổi đi?” Làm sao lại là hai mươi mốt?

“… Y lừa thập đại ác nhân, bởi vì liên quan đến huyết thống dị tộc, thập đại ác nhân đối với tuổi của y cũng không chuẩn.” Trác Lạc Vũ sắc mặt bình thản trả lời.

Hơn nữa, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trong trí nhớ kia còn có đôi nét trẻ con, y nói dối thập đại ác nhân, cũng không phải không có khả năng.

Tuy rằng ngữ khí của hắn không chắc chắn, nhưng đã để lộ ra chút tin tức.

“Ngươi nhận thức Huyết Phách?!” Nheo mắt lại, đây là khẳng định, cũng không kỳ vọng Trác Lạc Vũ sẽ trả lời.

Đôi mày kiếm hướng mi tâm nhíu chặt, Trác Lạc Vũ chớp mắt xóa đi cảnh tượng nhà cửa hoang tàn cùng thi thể cháy đen tràn ngập trong đầu, kiềm chế nỗi lòng phập phồng.

“Trước khi y giết sạch toàn bộ gia phó cùng người hầu từ nhỏ lớn lên cùng với ta, ta từng ở chung với y ba tháng, sau đó ta tìm được y… không sai biệt lắm cũng đã qua bảy năm rồi…”

Hàn Thất ngẩn người, không ngờ bản thân lại có thể nghe được đáp án như vậy.

Nói như vậy, nguyên nhân hắn ly khai Trác gia chẳng lẽ là…

Không đợi hắn nghĩ thấu quan hệ nhân quả, Trác Lạc Vũ lại thấp giọng nói:

“Nhưng mà, lúc ta tìm được y, y lại giết chết cha ta cùng huynh đệ của ta, còn có thế bá và các biểu huynh đệ khác.”

Đó là thanh âm bình tĩnh đến hầu như không có chút tình tự dao động nào, bởi vì quá mức bình tĩnh khi nói ra mối hận giết cha sát huynh, ngược lại làm cho người nghe vừa run sợ vừa bất an.

“Bởi vì hiểu rõ y, cho nên biết rõ trò chơi của y còn chưa chấm dứt, đối với Trần gia này, y không có khả năng chỉ giết một người mà thôi.”

“Hiểu rõ y? Ngươi biết y rốt cuộc muốn cái gì sao?” Hàn Thất nhịn không được bật thốt lên truy vấn.

Hắn trong lúc tâm tình chấn động không áp chế thanh âm dẫn đến những người khác trong đại sảnh chú ý tới, Trác Lạc Vũ rốt cuộc chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt đen kịt không chút gợn sóng.

Trầm mặc, là đáp án duy nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.