Mùa đông Tây Lãnh quốc chưa bao giờ đẹp hơn hôm nay, thời gian tuyết rơi đã qua đi, cả đô thành Thịnh Kinh đều được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng thuần tinh khiết,.
Bên ngoài cổng thành, dân chúng buôn qua bán lại, ngã tư đường tấp nập người đi, tiếng hô hào, tiếng cười đùa vui vẻ…. Canh giữ cổng thành là từng hàng thị vệ đứng nghiêm trang, khí thế bức người, lưng đứng thẳng tắp, ánh mắt trầm ổn, trong tay gắt gao nắm chặt trường thương loe lóe hàn quang sắc bén.
Toàn bộ thể hiện cảnh quốc thái dân an không thể nghi ngờ.
Ngay cả nơi thâm cung đại điện cũng bởi vì tuyết ngừng rơi mà bừng lên không khí đón năm mới. Thế nhưng, cuộc sống vỗn dĩ là như vậy, có người vui sẽ luôn tồn tại người buồn…..
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Phúc công công thở dài, trong cung hầu hạ không biết bao nhiêu vị chủ tử, Hoàng Phúc hắn chưa thấy vị nương nào như vị Lạc quý phi này, nàng vừa nhập cung thì liên tiếp gặp người gây khó dễ, hết độc rồi bệnh…làm thần kinh của lão già này lúc nào cũng phải căng thẳng, xuất cung về thăm nhà mà tâm tình đều không yên. Nhưng hết cách rồi, hiện tại lại thêm càng nhiều chuyện nữa…
Bước chân gấp gáp, Phúc công công từ bên ngoài vội vã đi vào, bên đường cung nhân nhìn thấy hắn đều nhất tề hành lễ. Nhưng hắn đâu còn tâm trí mà lo đến bọn họ chứ, hắn vừa đi vào tiền viện Huyết Phượng cung liền như con ruồi bay loạn, cơ hồ đi một lượt khắp nơi, tìm mọi ngóc ngách cũng không nhìn thấy chủ tử nhà mình đâu.
Hắn gấp đến độ mồ hôi tuôn đầy trán, người đâu rồi?
Chính trong thời điểm đang cuống quýt không biết nên làm thế nào cho phải, Phúc công công vô ý vọt vào hậu viện, đây là nơi dẫn đến tẩm cung của nương nương, đúng lúc bắt gặp nữ tử trên người mặc lục y đang cầm áo choàng lông cáo tuyết trên tay đi phía trước. Gần giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, Phúc công công kinh hỉ mở to hai mắt, hô lớn : “Lục cô cô, nương nương hiện tại ở nơi nào.”
Lục Y một thân y phục xanh biếc, đây cũng là màu sắc nàng thích nhất, mái tóc đen mượt được bới lên bằng một cây trâm ngọc, trên khuôn mặt thanh tú của nàng nổi bật lên một đôi mắt thập phần bình tĩnh, nàng nghe thấy thanh âm luống cuống của Phúc công công thì chỉ nhàn nhàn liếc hắn một cái rồi lại đi về phía trước.
Phúc công công chạm vào ánh mắt không cảm xúc của nàng thì cả người khó tránh không được tự nhiên, nhưng không còn cách nào khác đành một lần nữa gọi với theo bóng lưng của Lục Y : “Lục cô cô, ta có việc bẩm báo nương nương, hiện tại không thể chậm trễ.”
Kì lạ, Hoàng Phúc hắn lăn lộn trong thâm cung giết người không thấy máu này gần bốn mươi năm khi nào lại mất mặt như vậy!
Lục Y nghiêng người một lần nữa nhìn Phúc công công, trong lòng đã hiểu rõ được vài phần việc gấp trong lời hắn nói, nhìn thấy hắn còn khoa trương đưa tay lau mồ hôi trên trán thì không khỏi nhíu mày.
“Nương nương đang ở phía sau hậu viện, hiện tại ngươi đi theo ta.”
Phúc công công hiểu ý liền không một tiếng động đi theo sau Lục Y, dọc theo đường đi hắn một lúc lại một lúc dâng lên kinh ngạc cùng khiếp sợ, bất quá bảy ngày không lui tới, nơi này lại thay đổi nhiều thứ làm hắn chóng mặt như vậy. Không biết khi nào hoa viên trồng đầy hoa cỏ của Huyết Phượng cung bị người dọn dẹp, thay vào đó là từng tầng từng tầng Mai thụ đỏ rực, đúng vậy là mai thụ, này mấy tram gốc mai này tuyệt không dưới mười năm tuổi thọ. Cả đường đi ngập tràn hoa mai cùng hương tuyết, hương thơm thoang thoảng hòa cùng gió, quả thật không phải phàm vật dưới nhân gian….
Trong lòng xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, Phúc công công quyết định từ nay hành sự tất cả đều phải thận trọng, trong thâm cung này không biết còn bao nhiêu người thân tàng bất lộ, thời khắc đều có thể đem gông xiềng đến siết chết hắn a…
Lại đi thêm một đoạn, Phúc công công mới thấy được một bóng dáng thấp thoáng giữa từng tầng hàn mai này.
Tâm không khống chế được phát ra rung động mãnh liệt… Đây là một nữ tử như thế nào? Có lẽ danh xưng mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng không đủ để hình dung nàng, chỉ là nơi nàng có xuất hiện thì mọi vẻ đẹp khác đều sẽ trở nên ảm đạm.
Đúng vậy, nàng một thân y phục đỏ rực như máu, nằm giữa một rừng huyết mai làm cho hắn cảm thấy giống như nàng cùng quang cảnh nơi đây hòa vào làm một, mái tóc đen dày mượt mà như suối được vấn lên một cách vô cùng đơn giản nhẹ nhàng, nàng không nhìn về phía hắn mà nghiêng người nhìn rừng mai thụ trải dài ra xa tắp.
Lúc này, Lục Y đến bên cạnh nàng nói nhỏ một câu gì đó nàng mới miễng cưỡng quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc, đến khi nhìn rõ dung nhan đối phương, bị ánh mắt của nàng nhìn thấu thì Nội thị tổng quản Phúc công công kém chút nữa luống cuống quỳ xuống dập đầu xin cáo lui.
Kì thật dung mạo của nàng không phải vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành hay nhật nguyệt ảm đạm, chim sa cá lặn gì, mà cái làm cho hắn kinh sợ chính là loại khí chất không thể dùng lời nói nào diễn tả được tỏa ra từ trên người của nàng, cũng giống như đôi phượng mâu kia, tựa như một đầm nước sâu không đáy, thâm trầm mờ ảo, làm ngươi không thể nào nắm bắt được nhưng lại không tránh được bị nàng hấp dẫn…. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Hoàng Phúc đột nhiên nảy ra một ý tưởng, quả thật nữ nhân như vậy mới xứng sánh vai cùng quân vương một nước…
“A Phúc, đến đây.” Thanh âm của nàng cũng giống như vẻ bề ngoài của nàng, đạm mạc xa cách, không chứa chấp một tia tình cảm nào, chỉ một câu nói Hoàng Phúc liền cảm thấy da đầu tê dại.
A Phúc, đã bao lâu rồi không có người dám gọi hắn một tiếng như vậy, trong lòng một lần nữa cảm thấy sợ hãi, giống như chỉ cần cảm nhận được ánh mắt kia lướt qua người mình, hắn lại có cảm giác bị đối phương nhìn thấu hết thảy tâm can…
“Nô tài tham kiến nương nương.” Đi đến trước nhuyễn tháp, Phúc công công run run quỳ xuống hô.
Mà nữ tử trên nhuyễn tháp kia không ai khác chính là Mạn Châu, hiện tại nàng đang mang thân phấn Quý phi nương nương Tây Lãnh quốc Mạn Phi Lạc.
Lục Y cẩn thận đem áo lông cáo tuyết vừa mang ra đặt lên vai nàng, Mạn Châu chậm rãi mở ra phượng mâu ngồi dậy, “Ân, có chuyện gì?”
Theo động tác của nàng, mái tóc đen uốn lượn tung bay như thác nước đổ xuống bờ vai gầy, …. Nhưng Phúc công công dù có chết cũng nào dám ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp trước mắt, thanh âm hắn có chút gấp gáp thưa:
“Hồi nương nương, là chuyện có liên quan đến việc ngày trước người bị hạ độc thủ, thuộc hạ vừa hồi cung thì được tin toàn bộ cung nhân phụ trách làm việc ở Ngự Hoa viên đều bị Lý công công bắt quỳ ở bên ngoài tùy nương nương xử lí, hiện tại đã có trên dưới hai trăm người đang quỳ ở ngoài …”
Mạn Châu nghiêng người liếc mắt nhìn lão thái giám một mực cẩn thận quỳ ở kia, thản nhiên nói : “Vậy rất liên quan đến ta?.”
“Này…” Nghe xong một câu này, Phúc công công không khỏi sửng sốt, không nhịn được nghi hoặc nhìn về phía chủ tử mình.
Lại bắt gặp nương nương nhà mình đang được Lục cô cô mang giày vào chân, cuối cùng nàng cầm lên một chiếc dù đi ra bên ngoài.
Lục Y rất nhanh đi theo bước chân nàng, Hồng Y nhìn Phúc công công vẫn còn đang ngây ngốc không biết làm sao thì không nhịn được tiến lên nói nhỏ với hắn : “Ngươi mau đứng dậy đi theo nương nương đi, chuyện này mọi người đều đã biết từ sớm rồi, chỉ là nương nương tự có sắp xếp.”
Phúc công công bị lời nói của Hồng Y làm cho chấn động không thôi, hắn sửng sốt một hồi nhưng nhìn ba người phía trước đã sắp khuất dạng hắn vội vàng nhảy dựng lên đuổi theo.
Nhưng trong quá trình này hắn không thể không suy nghĩ, vị Quý phi này có phải là bị độc làm cho thanh tỉnh rồi không, tại sao hắn thấy nàng một chút nhút nhát sợ hãi cũng không có đây, nữ tử Mạn gia vẫn mang dòng máu Mạn gia mà.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Lục Y và Hồng Y mấy ngày này tiếp xúc nhiều với Mạn Châu nên nhũng cảnh tượng như vậy thấy riết cũng thành quen, đặc biệt là Lục Y, từ buổi tối hôm trước tiểu thư tỉnh dậy, nàng liền nhận định tiểu thư thay đổi, tuy sự thay đổi quá lớn làm nàng không thể nhận ra nhưng nàng khẳng định đây chính là chủ tử mà nàng đã bảo hộ bên người từ khi còn bé, vậy thay đổi thì thế nào, nhìn tiểu thư như vậy nàng càng cảm thấy an tâm…
Hồng Y đi ngay bên cạnh Lục Y, nàng nhìn bóng lưng tiểu thư mà không khỏi thất thần, nhưng rất nhanh liền nổi lên một tầng hưng phấn, nàng rất muốn nhìn xem những người bên ngoài kia sẽ bị tiểu thư nhà mình chỉnh thảm ra sao.