Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời còn chưa chiếu rọi xuống đại địa, Mạn Châu đã trở về Huyết Phượng cung.
Trên mái tóc đen của nàng có chút rối loạn, còn vương mấy giọt sương đêm trong suốt lóng lánh.
Lúc này, Mạn Châu chỉ mặc một bộ nội y màu trắng đơn giản ngồi trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm đi Chính Kiền cung, tâm trạng bất an cuối cùng cũng dịu xuống, bản thân đang trong trạng thái thả lỏng thì đột nhiên nàng cảm giác được không khí bốn phía dao động, mở hai mắt ra thì nhìn thấy chính là một tên thái giám đang từ xa tiến lại gần.
Lúc Tiểu Lã Tử nhìn thấy Mạn Châu ngồi trên ghế đá, thanh khiết như một đóa tuyết liên, thuần khiết đoan trang lại mờ mịt trong màn sương sớm, hắn chỉ cảm thấy tâm can như bị ai xoắn lại thật mạnh.
Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt của Mạn Châu nhàn nhạt quét qua hắn mà vội vàng quỳ xuống hô : “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn an.”
“Ngươi có việc?” phượng mâu nhìn Tiểu Lã Tử như nhìn vật chết bình thường, Mạn Châu nhíu mi.
“Này…” Tiểu Lã Tử nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào mới tốt, cuối cùng lại thận trọng thưa, “Bẩm nương nương, nô tài là người chăm sóc cây cối ở hậu viện, hôm nay nô tài nghĩ đi tưới cây sớm một chút nên tình cờ đi qua nơi này đụng phải nương nương…”
Mạn Châu thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên nói, “Ngươi ở trong này từ khi nào?”
Trong lòng Tiểu Lã Tử cả kinh, giống như không ngờ Mạn Châu sẽ hỏi hắn như vậy, “Bẩm nương nương, nô tài mới được phân đến Huyết Phượng cung thôi ạ, chính là thời điểm nương nương nhập cung!”
“Vậy lúc trước ngươi là nô tài cung nào?”
“Hồi…hồi nương nương, nô tài là thái giám của… của Kim Loan điện !” Tiểu Lã Tử trả lời có chút run, hắn vốn muốn trả lời hắn ở cung khác ban xuống, không nghĩ đến áp lực vô hình đè nặng lên người hắn kia làm hắn không thở nổi, cũng vô pháp nói ra lời nói không chân thực.
Mạn Châu không nhìn hắn, nàng ngẩng đầu nhìn những tia nắng đã bắt đầu chiếu xuống tường thành hoàng cung, “Vậy ngươi hẳn là quen thuộc Ngự Thư phòng đi!”
Tiểu Lã Tử còn chưa kịp nói cái gì thì liền nghe từng tiếng bước chân ở phía sau lại gần…
“Tiểu thư!” Thì ra là Lục cô cô và Hồng cô cô đến.
Lục Y nhìn Mạn Châu chỉ mặc một kiện nội y đơn bạc hết sức, trên người lại nhiễm một tầng sương không khỏi lo lắng hỏi : “Tiểu thư, người ra ngoài sớm như vậy?”
“Tiểu thư! Người về phòng nhanh thôi, kẻo lại nhiễm phong hàn.” Hồng Y than nhẹ một tiếng, tiếng lên đỡ một tay của Mạn Châu.
Mạn Châu cũng không nói gì nữa, mặc cho nữ tử nâng lên cánh tay của mình, trước khi rời đi nàng không quên nghiêng người nhìn tiểu thái giám đang quỳ rạp trên nền đất : “Ngươi tên gọi như thế nào?”
Tiểu Lã Tử sửng sốt, theo bản năng nói ra tên gọi của mình.
Chỉ thấy Mạn Châu gật đầu liền quay người rời đi.
Nhìn tẩm phòng đã ở trước mặt, Mạn Châu không chút thay đổi giọng nói với Lục Y và Hồng Y, “Một lát đi Ngự Thư Phòng, dẫn theo tiểu thái giám đó!”
= = =
Mạn Châu ngồi trên liễn sa hoa lệ đã chờ trước Huyết Phượng cung từ trước, từ từ đi hướng Ngự Thư Phòng.
Rất nhanh đã đến trước Kim Loan điện.
Theo lí mà nói, đến cửa Kim Loan điện mọi người đều phải đi bộ, lại đợi cho Thái giám bẩm báo hoàng thượng, được hoàng thượng cho phép rồi mới được đi vào. Nhưng dĩ nhiên Mạn Châu không biết quy định này, mà giả sử nàng biết cũng chưa chắc đã quan tâm. Vì vậy, khi liễn sa của nàng đến đại môn Kim Loan điện có thị vệ đứng ra ngăn chặn làm nàng có chút không kiên nhẫn.
“Có chuyện gì?” Mạn Châu không nghĩ cho người này sắc mặt tốt, nhưng nàng cũng không tiến ra nói chuyện, Lục Y đứng bên cạnh đột nhiên bước ra quát lớn.
Vị đội trưởng thị vệ trẻ tuổi này tên Thiên Mộ, có lẽ chưa từng nghe đến Quý phi nương nương là người như thế nào nên không chút khách khí hô lớn : “Các ngươi không biết đây là đâu sao, đến cửa Kim Loan điện còn không xuống xe, không đợi cho người thông truyền đã muốn tự ý đi vào!”
“Tiểu Lã Tử!” Mạn Châu nhíu mày, trong lòng có chút không hờn giận gọi.
Nghe được người gọi tên mình, Tiểu Lã Tử trong lòng run lên, trong lòng nổi lên e ngại bước lên phía trước. Hắn biết nương nương đưa hắn đi theo là có nguyên do, vì vậy không hỏi nhiều đi đến trước mặt đội trưởng kia, không kiêu không nịnh giải thích, “Mộ đội trưởng, hẳn là ngài còn nhớ nô tài, chủ tử nô tài hiện tại là Quý Phi nương nương, ngồi trên liễn sa vốn là hợp tình hợp lí, về việc thông truyền … này đã có người thông truyền từ sớm, hiện tại có thể trực tiếp đi vào rồi.”
“Này..” Thiên Mộ nhận ra tiểu thái giám trước mặt, lại nghe được người đến là Quý phi nương nương thì trong lòng khẽ động, tuy cung nhân cực lực che giấu nhưng hắn có nghe nói được phong thanh sự việc hôm trước, nhưng mà hoàng cung sâm nghiêm hắn hiện tại không biết giải quyết như thế nào mới tốt.
Lúc này, một vị thái giám có chút lớn tuổi từ sâu trong Kim Loan điện chạy ra ngoài, có chút gấp gáp, chưa kịp nói cái gì liền kéo hắn cùng quỳ xuống hướng tới liễn xa của Mạn Châu, “Nô tài tham kiến Quý Phi nương nương, hoàng thượng có lệnh mời nương nương vào trong gặp mặt một chút.”
Mâu quang u tối như đầm sâu của Mạn Châu không liếc hai người đang quỳ một cái, lạnh như băng làm ra phất tay, “Đi!”
Nhìn đoàn người chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Thiên Mộ nhớ đến áp lực từ trong liễn sa bắn thẳng lên người mình lúc trước thì cả kinh, dưới chân nhất thời có chút mềm, ai oán nhìn về phía Lưu công công bên cạnh, “Ta nói này Lưu công công, sao ngươi không báo trước cho ta một tiếng có sự việc như vậy, hiện tại cái mạng nhỏ của ta làm sao bây giờ?”
Lưu công công đương nhiên biết hắn đang lo lắng, vỗ vai hắn an ủi, “Tiểu tử, ai bắt ngươi không có mắt nhìn người. Hiện tại tự mình cầu phúc đi, lão nô phải quay về phục mệnh rồi.”
“…”
= = =
Vòng qua Kim Loan điện đi vòng qua quảng trường phía sườn bên trái chính là đến trước Ngự Thư Phòng, tuy rằng đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng nghĩ đến người kia đang làm việc miệt mài trong này thì Mạn Châu có chút chờ mong. Nàng chậm rì rì đi xuống liễn sa, bước lên những bậc thềm lát đá bạch ngọc, tiến đến trước cửa Ngự Thư phòng.
Hứa Băng Tuyền vừa từ trong ngự thư phòng đi ra, vừa đi qua khỏi chỗ khúc ngoặt không ngờ gặp một đoàn người đang đi về phía mình. Nàng nhận ra người kia, hồi trước người kia nhập cung nàng có qua nhìn một chút.
“Băng Tuyền tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc.” Nàng khẽ khom người, âm thanh nàng lành lạnh nhẵn nhụi, không hờn không giận.
Ngón tay Mạn Châu khẽ nhích, phượng mâu híp lại, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, tầm nhìn của nàng rơi trên đỉnh đầu người trước mặt, cũng không mở miệng nói cái gì.
Tiểu Lã Tử có chút bất đắc dĩ trong lòng, thế nào mà nương nương nhà hắn không có ý mở miệng thế, đây là ra oai phủ đầu sao, càng bất đắc dĩ là hai vị cô cô bên người nương nương cũng không có ý tứ đáp lễ nào. Vị trước mắt này chính là sủng quan hậu cung đấy có được không.
Hắn đành cắn răng đi ra ngoài, cung kính khom người nói : “Nô tài tham kiếm Thần phi nương nương, nương nương kim an.”
Hứa băng Tuyền đối với thái độ phớt lờ của Mạn Châu cũng không để ý nhiều lắm, vô tình lướt qua bóng dáng cao cao tại thượng phía trước một cái lại rất nhanh thất thần. Nữ tử trước mặt một thân hoa phục đỏ tươi kết hợp với trường bào bạch tuyết quý giá, gương mặt như bảo ngọc thượng đẳng tinh tế điêu mài mà thành, thiếu một phân sẽ gầy nhiều một phân sẽ mập, quả là phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung mới đúng. Cặp phượng mâu u ám thâm thúy tự như hồ sâu không thấy đáy, trên người nàng lại không cảm thấy có mùi vị của son phấn mà lại tỏa ra khí chất tôn quý khí phách làm cho người ta không dám nhìn gần.
Hứa Băng Tuyền là sủng phi rất được hoàng thượng quan tâm cũng không phải điều bí mật gì, nên ánh mắt Mạn CHâu dừng trên người nàng ta có nghiền ngẫm qua một chút. Này cũng được coi là có chút mỹ lệ, không quá chú ý đến son phấn, cả người đều toát ra tươi mát lịch sự có tao nhã, mày như trăng non, đôi mắt hoa đào kinh động, mũi cao môi anh đào… Cả người đều phát ra không tự ti cũng không kiêu ngạo, giống như u lan trong sơn cốc, thánh khiết tao nhã.
Bất quá cũng chỉ liếc mắt qua một cái, Mạn Châu không để ý đối phương đang thất thần nhìn mình, chầm chậm tiến về phía trước, cặp mắt của nàng tựa hồ không để bất cứ kẻ nào lọt vào trong mắt, cứ hướng đến đám người Hứa Băng Tuyền mà đi.
Hứa Băng Tuyền nhất thời cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều liền lùi qua một bên theo bản năng, giống như bị khí thế của Mạn Châu quét sang.
Tiểu Lã Tử quả thật gấp đến đầu muốn hỏng rồi, nhìn hai vị cô cô mặt không đổi theo bước chân chủ tử, cuối cùng bất an trong lòng toàn bộ bị đè ép xuống.
Này cũng không phải việc của hắn đi.