Cùng lúc đó,
Màn đêm bao phủ, tiếng gió thê lương, không gian quỷ dị yên tĩnh, nam tử một thân hoàng bào ngồi một mình trong màn đêm ánh mắt mông lung, phảng phất nét cô độc. Cả người hắn giống như lẫn vào trong bóng đêm, lạnh lẽo đen tối.
Cung Lệ Hoa ngồi trên mái hiên Thần Ngưng lâu, dõi mắt nhìn quá nửa hoàng cung vàng son trạm trổ hoa mỹ chìm trong bóng đêm hắc ám, ánh mắt âm trầm...
Không khí đột nhiên biến đổi rất nhẹ, làm cho Cung Lệ Hoa nhếch miệng cười khẽ, toàn bộ hoàng cung này đều có ám vệ hắn tỉ mỉ bài bố, trừ phi hắn nguyện ý nếu không một con ruồi cũng đừng mong lọt vào được.
Một bóng đen đột nhiên từ trên không phi thân xuống, quỳ một chân cúi đầu bẩm báo với hắn : “Chủ tử, bọn chúng gồm mười lăm người, mỗi người giống như đều là cáo thủ cung tiễn, nhưng cung tiễn của bọn hắn lực sát thương rất mạnh, hơn nữa, tất cả đều nhắm vào Quý phi nương nương!”
“Tình hình hiện tại như thế nào?” Giọng Hoàng thượng nhẹ nhàng thản nhiên, giống như chẳng quan tâm đến việc tính mạng Quý phi đang nguy hiểm chút nào, trong lòng ám vệ đột nhiên có chút nao nao, nhưng không dám chậm trễ điều gì lập tức bẩm báo mọi tin tức.
“Chủ tử, thích khách trực tiếp bao vây bày trận trước nội điện của nương nương, cung nhân Huyết Phượng cung toàn bộ trúng mê dược, các ám vệ theo dõi chung quanh đều bị thích khách hạ thủ. Tạm thời bên trong phòng xảy ra chuyện gì thuộc hạ không rõ ràng, nhưng thuộc hạ biết được bên trong có thêm một người ý đồ không rõ, hai ám vệ Mạn gia bảo hộ nương nương đã bị hắn đánh trọng thương hôn mê bất tỉnh!”
Cung Lệ Hoa nhắm mắt, lẳng lặng nghe ám vệ báo cáo từng chuyện xảy ra trong Huyết Phượng cung: “Biết được thân phận của hắn không? Còn có đám người kia?”
“Bẩm chủ tử, hồng y nam nhân kia, dựa theo đặc điểm có khả năng chính là Thiên Nhẫn các chủ, thần long thấy đầu không thấy đuôi Độc Cô Cự Dã. Về phần nhóm thích khách tạm thời chưa rõ, chỉ chờ chủ tử hạ lệnh thuộc hạ sẽ cho người bắt sống ngay lập tức.”
“Ừ, lui ra đi, báo cho toàn bộ cấm vệ quân chờ lệnh!” Thời điểm mở ra đôi mắt, trong mắt Cung Lệ Hoa chợt phản chiếu một ngọn đèn lồng đỏ mờ mờ nơi của sổ Huyết Phượng cung....
Hiện tại hắn dường như hiểu một chút dụng ý của Mạn Hùng ngày trước, vì sao phải bảo hộ Mạn Phi Lạc? Nữ nhân này quả thực không ít người nhớ thương.
Gió vẫn lạnh lùng nhưng thanh khiết như làn nước, dày đặc sát khí quẩn quanh.
Đột nhiên cảm thấy không khí có chút khẩn trương không đúng, Độc Cô Cự Dã lập tức đình chỉ dự tính giải cứu Mạn Phi Lạc trong lòng, cả người xuất toàn lực đánh gãy năm mũi tên lao tới, xoay tròn một vòng trên không, làm cho tóc đen bay múa, vạt áo đỏ tung bay, bất quá chỉ vài cái điểm chân hắn đã đứng thẳng thân mình trên đỉnh mái hiên Huyết Phượng cung, dõi mắt nhìn ra xa.
Toàn bộ Huyết Phượng cung hiện đang bị Ngự Lâm quân bí mật bao vây? Vậy là Cung Lệ Hoa đã thấy rõ động tĩnh rồi.
Khóe mắt ẩn dưới mặt nạ bạc ẩn ẩn ý cười, ánh mắt lại giống như một con dao hai lưỡi muốn cắt cổ họng người, mâu sắc vi thiểm, cứ như vậy lẳng lặng bao quát toàn bộ tình hình xung quanh. Không hổ là Cung Lệ Hoa, quả thực đủ nhanh!
Đám thích khách bên dưới dường như cũng nhận ra tình hình bất ổn, hai ngươi giống như cầm đầu bọn chúng liếc nhìn nhau một cái, đều hiểu sát khí dày đặc trong mắt đối phương, lại gật gật đầu lập tức hành động.
Bọn chúng đương nhiên nhận thức tình hình hiện tại có bao nhiêu hung hiểm, chỉ sợ hôm nay khó bảo toàn tính mạng trở ra, vậy thì phải để tính mạng mình hi sinh có ích một chút, giết chết nữ nhân kia, nàng đã sớm trúng một tên, không sớm thì muộn cũng phải chết.
Vì vậy, cục diện bên trong đột nhiên thay đổi, làm cho ám vệ đang yên lặng theo dõi động tĩnh xung quanh rất nhanh nhíu nhíu mày, giơ tay ra hiệu cái gì đó cho người bên ngoài.
Chỉ thấy mười lăm hắc y nhân nguyên bản vẫn cùng nhau làm ra trận thế có lợi với đội hình cung tiễn, thì đột nhiên tách ra làm hai nhóm, nhóm thứ nhất nhanh như chớp phi thân vào trong nội điện Huyết Phượng cung, nhóm còn lại cũng lập tức ngừng bắn tên, tách ra lui xuống vài bước để lộ ra một người đang dùng toàn lực giương cung ở giữa, tiếng giương cung kẽo kẹt vang lên trong đêm cơ hồ làm người ta sởn sởn gai ốc, rồi ‘phựt’ một tiếng, mội mũi tên nặng nề ẩn chứa sát khí theo ngón tay hắn bắn ra.
Chính lúc này Mạn Châu vô lực nghe một tiếng kéo cung nặng nề hướng tới mình một lần nữa….
Gió lại nổi lên, đèn lồng múa lượn, Cung Lệ Hoa ở giữa đám người chầm chậm đi về hướng tẩm phòng Huyết Phượng cung. Thân hình cao lớn thon dài khoác hoàng bào lãnh ngạo đứng trước nội điện đối diện với hắc y nhân phi thân bay tới, ánh mắt hắn lập tức híp lại, hiện lên tín hiệu nguy hiểm.
Hắc y nhân nghe được tiếng mũi tên xé gió của đồng bọn thì tâm tình thả lỏng,mũi tên đen của người kia một khi bắn ra, uy lực không phải ai cũng có thể địch nổi, mục tiêu sắp hoàn thành nên liều chết xông về phía Cung Lệ Hoa.
Ánh mắt lướt qua thân hình nằm trên sàn nhà, Cung Lệ Hoa lập tức ngưng nội lực ở bàn tay, hơi dùng sức vung tay áo một cái, nội lực mạnh mẽ mang theo kình phòng đánh thẳng về phía mũi tên.
Không tốt! Hắc y nhân nhìn thấy chưởng phòng, trong lòng liền kêu không tốt, nhưng chưa kịp phản ứng cái gì lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn, tay chân đứt đoạn, gân mạch vỡ nát, vô lực ngã trên mặt đất.
Cung Lệ Hoa không quan tâm đám thích khách này sẽ ra sao, để lại toàn bộ cho Tang Dực đi ở phía sau, xoay người bước vào nội phòng, nhìn nữ tử hai mắt nhắm nghiền.
Nàng lúc này thật giống như chiếc lá úa tàn không còn sức lực. Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh như những lần hắn nhìn thấy nàng, khóe môi còn vương chút nụ cười thản nhiên. Máu chảy ra thấm đẫm toàn bộ y phục của nàng rồi, mũi tên còn xuyên qua người nàng như cũ, vậy mà nàng vẫn nhếch được khóe môi.
Đột nhiên Cung Lệ Hoa rất muốn hỏi nàng đang cười cái gì.
“A Lệ?” Mạn Châu vô lực nỉ non, giọng nàng thực yếu. Nàng cảm nhận được A Lệ của nàng đến rồi!
“ Đừng động! Trẫm đưa ngươi đi chữa thương !” Cung Lệ Hoa nâng mắt nhìn một màn hỗn loạn ngoài Huyết Phượng cung, lại cúi đầu nhìn người trong lòng. Lập tức muốn bế người lên.
Hành động của Cung Lệ Hoa thực nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng vẫn tác động đến miệng vết thương trên người Mạn Châu, Mạn Châu cảm nhận cơn đau ở bả vai cùng trước ngực không ngừng tập kích, nàng cắn chặt răng, bàn tay nhỏ bé không dấu vết nắm chặt long bào của hắn.
Mặc kệ bên ngoài ra sao, đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần có hắn ở đây nàng đều yên tâm.
Cung Lệ Hoa ôm nàng xuyên qua bóng đêm trong hoàng cung, cảm giác không khí cắt qua da mặt lạnh lẽo làm cho Mạn Châu không nhịn được mở mắt ra, quan sát khuôn cằm không rõ lắm của hắn.
“ A Lệ, để đám người kia cho ta “ Ngữ khí của nàng yếu ớt nhưng tràn đầy kiên định đạm mac.
Cung Lệ Hoa vừa nghe thì trong lòng trầm xuống,muốn tra người đứng sau chuyện này, đơn giản nhất là hạ lệnh bắt sống đám thích khách, không nghĩ nữ nhân này lại nói giống như thật đương nhiên, còn muốn đích thân giết người?
“ Ngủ đi ! Trẫm đưa ngươi đến Chính Kiền cung ! “ Cung Lệ Hoa trầm giọng nói, người trong lòng giống như thực suy kiệt dần dần nhắm hai mắt lại.
Độc Cô Cự Dã có chút thất thần nhìn bóng dáng hai người kia ôm nhau rời đi, hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí của nam nhân hướng tới mình, cứ nghĩ sẽ quyết đấu một phen, vậy mà người kia bỏ đi rồi?
“Ha ha!” Độc Cô Cự Dã đột nhiên ngửa mặt lên trời cười cười, nhìn cái nữ nhân kia thế mà an toàn thoát khỏi tay hắn thì trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không ít, đôi môi mỏng khẽ câu, mắt cá chân bản các chủ bị ngươi làm thương đấy, tiểu nha đầu.
“Cứ chờ đấy cho bản các chủ!” hồng y càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Đêm nay, Chính Kiền cung đèn đuốc sáng trưng, tiếp theo một số nơi trong hoàng cung cũng sáng theo, sau đó, gần như toàn bộ hoàng cung đều sáng rực như ban ngày.
Huyết Phượng cung có thích khách đột nhập, Quý Phi nương nương bị ám toán, sống chết không rõ !
Phi tần các cung khác nghe được tin lập tức dẫn người của mình chạy tới Chính Kiền cung, ngay cả Thái hậu cùng Trưởng công chúa cũng cùng nhau đi lại, nhưng vừa mới đi qua đại môn rộng lớn đã bị thống lĩnh cấm quân bao vây ngăn cản.
Cách một đám ngự lâm quân, chỉ thấy các cung nữ không ngừng ra ra vào vào, thần tình hoảng hốt sợ hãi, cả đám người đều sốt ruột sợ hãi đợi ở bên ngoài.
Nếu Quý phi xảy ra chuyện, các nàng cũng đừng mong sống yên thân đi !